Bốn năm trước đúng vào ngày thành lập ngành Tuyên giáo của Đảng, anh được điều động và bổ nhiệm về Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, dù đã quen biết anh từ lúc anh là Trưởng Ban Tuyên giáo Đảng ủy Khối doanh nghiệp tỉnh hay lúc anh cùng ở chung phòng tại Học viện Chính trị Khu vực III để chuẩn bị thi Chuyên viên chính thì tình cảm tôi nhận ở anh lúc nào cũng vui vẻ, ân cần. Dù anh lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng lúc nào anh cũng gần gũi, chia sẻ, đặc biệt là nụ cười luôn nở trên môi. Vì vậy mỗi khi bên anh lúc nào tôi cũng có cảm giác rất thoải mái; không chỉ riêng đồng nghiệp trong cơ quan mà với ai anh cũng vui vẻ, cởi mở nói cười. Những buổi liên hoan hay những buổi sinh nhật anh em trong cơ quan đều có sự góp mặt của anh. Những lời nói gây cười hay những câu chuyện hóm hỉnh của anh làm cho không khí các buổi gặp mặt vô cùng vui nhộn. Ai đến dự cũng nhận được vài ba tràng cười mang về để chuẩn bị cho ngày sau làm việc với nguồn năng lượng mới, tích cực.
Tôi còn nhớ ngày sinh nhật của tôi, chiều về muộn anh đã mang một bó hoa tươi đến tặng, mấy anh em cùng nhau cụng ly chúc mừng cho tôi thêm tuổi mới. Đến cuối buổi, anh ghé tai tôi: “Chiều mai anh có bài phỏng vấn trên Đài Phát thanh - Truyền hình tỉnh, công văn đến muộn quá anh chưa kịp chuyển; hôm nay sinh nhật Tâm nữa, sáng mai nhờ em tham mưu anh với nhé”. Anh chuyển những câu hỏi sang zalo của tôi, sáng sớm ngày hôm sau tôi phải kịp lên tham mưu nội dung trả lời các câu hỏi. Chiều nghe anh điện thoại bảo là buổi phỏng vấn thành công tốt đẹp, em lên đây vui cùng có mấy anh em bên Đài nữa, nhưng tôi đành từ chối vì bận quá, thời điểm đó đứa con thứ hai mới sinh ở bệnh viện, tôi phải vào viện để chăm sóc. Đến ngày hôm sau tôi nghe lại bài phỏng vấn trên Đài của anh thấy hay và chúc mừng anh, anh cười tươi và nói nhờ hai anh em phối hợp anh mới kịp chương trình của Đài. Có hôm anh được thông báo đi họp đột xuất, đến nơi họ bảo anh phát biểu tại hội nghị, thế là anh nhắn tin qua zalo điểm qua cho anh mấy công việc chính của Ban tham mưu trên lĩnh vực báo chí, vì anh mới về cơ quan anh chưa nắm hết. Vậy mà, chỉ cần tôi nhắn những ý chính qua zalo mà anh phát biểu đầy đủ, trọn vẹn tại hội nghị. Nhiều người đánh giá anh chủ trì hội nghị rất logic, ý kiến phát biểu từ nhiều người nhưng được anh tổng hợp lại và trả lời chi tiết, cụ thể từng ý kiến, sau khi không còn ai có ý kiến gì nữa lúc ấy anh mới kết luận hội nghị và định hướng những nội dung cần thực hiện trong thời gian tới.

Ảnh Phan Tân Lâm
Có những buổi chiều tan tầm, ngồi với anh ở mấy quán quen, ban đầu ai cũng trầm lặng nhưng khi vui lên anh em tâm sự đủ chuyện, nhưng điều thích ở anh là khi đã ngoài giờ làm việc không ở công sở nữa thì hạn chế nói chuyện công việc, cơ quan, đặc biệt là không nói về người này, người khác khi họ không có mặt… Vậy đó, toàn kể nhau nghe những câu chuyện vui, chuyện cuộc sống mà ngồi mải miết năm này qua năm khác vẫn cứ thích í ới gọi nhau những lúc rảnh rỗi.
Ngày anh chủ trì cuộc họp nghe tiếng nói của anh nhỏ dần, tôi đang ngồi thì nghe mọi người hốt hoảng chạy lên bàn của anh. Tôi nhìn lên thì thấy anh khuỵu xuống thế là chạy lên cùng mọi người đặt anh nằm trên bàn sơ cứu cho anh, chờ xe cấp cứu bệnh viện đến. Không ai bảo ai người thì xoa ngực mong tim anh giữ nhịp đập, người đưa tay giữ răng sợ anh cắn phải lưỡi, người xoa các gan bàn tay, bàn chân. Chỉ trong vòng thời gian ngắn xe cứu thương và đội ngũ y tế đã có mặt, mọi người đưa anh lên cáng chạy từ tầng bốn xuống sân đưa lên xe cứu thương chạy vào viện. Ngồi trên xe cứu thương chạy rất nhanh tôi cứ động viên anh, cố lên anh nhé, cố lên anh nhé… vì biết đây là những giây phút “sinh tử” đối với người bị đột quỵ. Vào bệnh viện, ca trực cấp cứu đã làm hết sức để cứu sống anh, khi nghe bác sĩ bảo tim anh đã đập trở lại, ai cũng mừng cho anh. Bác sĩ cũng bảo đây mới là bước đầu, phải đi chụp CT não, tim mạch mới biết được mức độ đột quỵ như thế nào, dù biết bệnh anh rất nặng nhưng ai cũng nghĩ anh sẽ dần hồi phục. Nhưng rồi khi các bác sĩ hội chẩn đi ra thông báo xuất huyết não chiếm gần 2/3 thì mọi người òa khóc. Vậy là không có “phép màu” nữa rồi, bệnh của anh diễn biến nhanh chỉ trong tích tắc, trong vòng tay đồng nghiệp cơ quan anh đã rời bỏ “cõi tạm” để rong chơi ở xứ mây ngàn.
Giờ đây, anh nằm trên đồi thông nghe gió ngàn về hát, gió cũng đang thì thầm về những tài hoa, bao dung mà anh mang lại cho cuộc đời, cũng có thể gió đang cùng anh vi vu dạo chơi qua các đỉnh đồi, vườn cây, rồi thanh thản bay về chốn thiên thu…