Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 14/10/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Tôi và Vện

Cuộc sống vốn dĩ là những cuộc gặp gỡ hoặc chia tay. Là hạnh phúc nhỏ nhoi hay một sự đau xót. Vậy nên, cuộc sống vốn dĩ là định mệnh.

Vào năm đó, dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, tôi được bố mẹ dẫn xuống chợ quê. Bầu trời oi bức của tháng bảy dường như đang dội những gáo nước nóng hổi lên hình hài của một đứa trẻ. Đầu tóc tôi nóng ran, dường như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào. Tôi lẽo đẽo theo mẹ, bước những bước nặng nhọc giữa dòng người tấp nập.

Tưởng chừng như sức lực đang dần cạn sạch. Đột nhiên, đôi mắt tôi sáng trưng, trước mắt tôi là nhưng chú cún đáng yêu, chúng được đặt trong một chiếc thúng nho nhỏ. Nổi bật lên trong đó là một chú cún có màu lông vàng óng, hằn trên đó là những vệt nhỏ màu đen. Tôi nhìn nó, chú cún cũng nhìn tôi. Có lẽ nó cảm nhận được tình yêu thương của tôi nên nó vẫy đuôi một cách mừng rỡ, nó liếm lên đôi bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ vừa mới lên năm. Tôi nằng nặc đòi mẹ mua cho bằng được, lúc đó gia đình tôi cũng chẳng phải khá giả gì, nhưng có lẽ nhìn thấy được sự khao khát và niềm yêu thích của tôi nên mẹ tôi đã đồng ý.

Tôi nhảy cẫng lên đầy vui sướng. Tôi bế chú cún, nó liền dụi nhẹ vào lồng ngực tôi và cũng từ đó giữa tôi và nó đã xuất hiện một mối liên hệ đặc biệt. Tôi đặt tên chó nó là Vện, cái tên hệt như màu lông của nó. Kể từ đó, dù buồn vui hay nắng mưa, tôi cùng Vện luôn bám lấy nhau, cùng đi qua những dòng thời gian, cùng vẽ nên những kỷ niệm đẹp.

Nếu kể hết những kỷ niệm giữa tôi và Vện, có lẽ không bao giờ hết được. Nhưng kỷ niệm mà tôi nhớ mãi là vào năm tôi vào lớp 1. Sau một buổi học căng thẳng, tôi bước về nhà. Vừa đến cổng, đột nhiên Vện từ sân bỗng lao ra vồ lấy tôi. Thân hình nhỏ bé của tôi bị Vện đè ngã một cách dễ dàng. Vện vẫy đuôi mừng rỡ, liếm láp lên khắp khuôn mặt của tôi, ngỡ như đôi tri kỷ sau nhiều năm xa cách hoặc có thể hơn cả thế. Chơi đùa cùng Vện một hồi lâu, tôi vào nhà thay áo quần, rửa mặt rồi liền ôm trái bóng tròn ở góc nhà chạy thoắt ra ngoài sân để đá bóng cùng đám bạn. Có lẽ vì chơi quá hăng nên tôi đã lỡ sút quả bóng bay sang nhà hàng xóm. Tôi là người xui xẻo phải đi nhặt bóng. Vào thời đó thì giữa các nhà chỉ ngăn cách bằng những hàng hoa dâm bụt hoặc là những hàng chè tàu xanh mướt kèm theo đó là một lối mòn nhỏ.

Tôi dễ dàng đi qua để nhặt quả bóng, tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp nếu từ nhà hàng xóm không có một bóng đen đột nhiên chạy vụt về phía tôi kèm theo đó là những tiếng sủa xé trời. Nó dừng lại, từ từ tiến đến, nhe hàm răng nanh trắng xóa đến rợn người. Trước mắt tôi giờ đây là một con chó đen to lớn và hung tợn. Đôi chân tôi cứng đờ vì sợ hãi, mồ hôi trên trán trút xuống. Tôi khóc toáng lên, mong bản thân có thể nhận được sự giúp đỡ của ai đó. Nhưng tuyệt nhiên không, chẳng có một ai nghe thấy tôi cả, không một ai. Tôi dần tuyệt vọng thì tiếng sủa thân thuộc vang lên, đó là Vện, nó chạy đến chắn trước mặt tôi, gầm gừ rồi lao vào con chó đen để chiến đấu. Nhưng có lẽ, vì vóc dáng có phần nhỏ bé, lại phải chiến đấu trên lãnh thổ của kẻ thù nên Vện dần rơi vào thế yếu. Vện bị đè ngửa ra, dường như chẳng còn sức để bật dậy. Nó thở hổn hển, khuôn mặt đầy vết thương hướng về phía tôi…

Khoảnh khắc chạm vào ánh mắt đó, tôi nhận ra sức mạnh từ tình yêu thương, từ con Vện với tôi. Và trong một khoảnh khắc, tôi chiến thắng nỗi sợ hãi của mình. Tôi khom người xuống, nhặt những thứ gì có thể ném vào con chó đen hung ác. May sao, tôi chọi một hòn đá trúng vào người nó, vì quá đau nên con chó đen bỏ chạy. Tôi liền bế người bạn trung thành của tôi về, trên người nó hằn lại những vết rách sau trận chiến. Bản thân tôi chỉ trầy xước nhẹ, nhờ được Vện che chở.

Thời gian dần xóa nhòa những vết thương, nhưng để lại đó là những vết sẹo. Và mỗi khi nhìn vào nó, trái tim tôi lại trào lên một cảm giác khó tả, có lẽ là tình yêu thương và trìu mến. Tôi ngồi phệt xuống, tay khẽ chạm vào vết sẹo trên mặt Vện rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó. Vện nhắm mắt hưởng thụ, miệng dường như đang mỉm cười.

Minh họa: Lê Trí Dũng

Minh họa: Lê Trí Dũng

Cuộc sống vốn không hoàn hảo, có hạnh phúc thì sẽ có đau thương. Vào một buổi chiều thu muộn, tôi ngồi trước sân nhà, ngắm khoảnh khắc giao hòa giữa ngày và đêm. Vện nằm lên chân tôi, ngủ thiếp đi. Tôi nhìn nó, cảm giác sự ấm áp đang lan tỏa khắp người, mặc có đôi chút se lạnh của mùa lá vàng rơi. Vện đứng dậy, đôi phần khá chật vật vì tuổi già. Nó bước những bước chậm rãi về phía khu vườn. Như mọi lần, con Vện đi vệ sinh. Tôi không nghĩ nhiều bước vội vào nhà. Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc rồi bước ra trước cửa. Chờ đợi vẻ mừng rỡ của Vện. Tôi chờ đợi.

Nhưng khác với mọi khi, Vện không còn chào đón tôi ở trước cửa. Tôi gọi lớn tên nó, chẳng thấy nó đâu. Tôi dù rất lo lắng nhưng đành phải tới trường. Đó là ngày đầu tiên vào năm học mới.

Tôi đến lớp cũng tâm trí đầy lo toan. Lúc này bản thân tôi chẳng còn nghĩ ngợi được gì, chỉ mong thời gian nhanh qua đi để tìm Vện. Tiếng trống tan trường vang lên, tôi chạy nhanh về nhà. Rồi vội đi tìm Vện, bỗng bố tôi gọi tôi lại. Con không phải đi tìm nó nữa đâu, Vện nó… “đi” rồi con ạ, nó đã quá già… Bố tôi ngập ngừng. Tôi đơ cứng người, không tin được những gì mình vừa nghe. Khóe mắt tôi cay, tôi không cầm được nước mắt. Tôi khóc vì sự đau xót, khóc vì mất đi một người bạn, khóc vì không tìm nó sớm hơn, không thể kề cạnh nó vào giây phút cuối cùng.

Bố vỗ nhẹ nhàng vào vai tôi rồi nói rằng: Có lẽ Vện không muốn làm con buồn nên đã quyết định ra đi một nơi xa, thấy được vẻ mặt của con lúc này, nó sẽ buồn. Sự sống và cái chết luôn thuận theo tự nhiên. Vậy nên con cứ hãy cứ bước tiếp, mang theo đó là những kỉ niệm. Những nỗi buồn hôm nay, hãy cứ để những giọt nước mắt mang đi con nhé!

Nỗi buồn dần phai nhòa theo thời gian. Giờ đây, mỗi lúc nhìn ra trước hiên nhà, bóng dáng Vện vẫn còn đó, cùng với đó là bao kỷ niệm vui buồn. Tôi thở dài, trút bỏ những nỗi buồn còn sót lại rồi mỉm cười. Tôi nhìn nó, nó cũng nhìn tôi bằng những kỷ niệm ngày xưa ấy.

 

HOÀNG HẢI LÂM (Lớp 11A4, Trường Trung học Phổ thông Cam Lộ)
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 349

Mới nhất

Đông Hà - Hành trình phát triển và khát vọng vươn lên tầm cao mới

58 Phút trước

Lễ công bố Quyết định của Thủ tướng Chính Phủ công nhận Thành phố Đông Hà là đô thị loại II, trực thuộc tỉnh Quảng Trị và kỷ niệm 15 năm thành lập thành phố Đông Hà (2009-2024) vừa được tổ chức trọng thể tại Trung tâm văn hóa điện ảnh tỉnh Quảng Trị sáng ngày 14/10/2024...

Đại hội Liên đoàn Cầu lông Quảng Trị Khóa I: Đẩy mạnh phong trào thể thao quần chúng, phát triển thể lực và trí lực

06/10/2024 lúc 15:58

Sáng ngày 5/10/2024, tại Quảng Trị, Liên đoàn Cầu lông tỉnh đã long trọng tổ chức Đại hội Khóa I, nhiệm kỳ 2024 - 2029, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong sự phát triển của phong trào thể thao quần chúng. Đại hội có sự tham gia của 200 đại biểu đến từ các câu lạc bộ cầu lông khắp địa bàn tỉnh, thể hiện sự quan tâm sâu rộng của cộng đồng đối với bộ môn cầu lông.

Hình bóng quê nhà

06/10/2024 lúc 15:08

Con người ta ngày ngày sống trên mảnh đất quê hương, trang phục, ăn nói, đi đứng đều mang phẩm hồn của làng quê đó. Cho đến khi rời đi một nơi nào khác, mới thèm da diết được sống lại trên mảnh đất quê nhà. Thèm một bụi tre già trưa chiều rì rào gió hát. Thèm một tiếng nói quê tuổi ấu thơ tìm về.

Kẹo ú, mang cả tuổi thơ trở lại

06/10/2024 lúc 15:05

Kẹo ú có nơi gọi là kẹo củi, kẹo bột, kẹo mật. Chẳng biết nguồn gốc từ đâu và có từ khi nào nhưng người ta chỉ nhớ rằng, kẹo ú là món ăn vặt gắn liền với ký ức tuổi thơ biết bao người từ những ngày khó khăn lam lũ. Ở quê tôi vẫn thường gọi là kẹo xóc, thức quà tuổi thơ nay chỉ còn trong ký ức.

Ngồi uống trà cùng thầy

06/10/2024 lúc 01:08

Nhiều năm nay tôi vẫn thường có hẹn ngồi uống trà cùng thầy vào những ngày đầu thu. Đó là dịp tôi về quê giỗ mẹ, ngồi từ chiều đến tối ngoài mộ, hoàng hôn buông sẫm trên vai áo.

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

15/10

25° - 27°

Mưa

16/10

24° - 26°

Mưa

17/10

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground