Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 18/10/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Món quà trời ban

Xe dừng. Hai cô gái sinh viên đứng chần chừ ngó nghiêng vô chiếc xe chật ních. Một cô kéo bạn bảo thôi, chờ xe sau. Cô kia tỏ ra hiểu chuyện giục bạn mình lên cho rồi “mấy ngày này lễ, xe nào cũng thế.”

Thanh gập chiếc ghế của mình để có lối đi rồi quay qua nhỏ nhẹ với thằng nhóc bịt kín khẩu trang bên cạnh, cu em nhích vô tí cho hai bạn gái này ngồi với. Thằng nhóc tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

- Ngồi gần nhau xí cho tình cảm bà con nghe. - Thanh tươi cười phân trần khi đọc được sự khó chịu của các hành khách trên xe.

- Ok. Chạy được rồi bác tài ơi, về mau còn kịp soạn sửa đi coi đua thuyền. - Một anh ngồi cuối xe lên tiếng.

Xe vẫn lẻ, thêm một người nữa thôi. Thanh nháy mắt với chồng. Anh chồng lái xe nhấn ga chạy chầm chậm. Trạm xe buýt kế tiếp có một cô gái bế đứa con nhỏ đưa tay vẫy xe. Cô gái không có đồ đạc gì ngoài chiếc túi nhỏ quàng lên vai. Mặt mũi cô bịt kín mít, khăn áo dày cộm. Đứa bé nằm trong tay cũng được bọc kín chỉ hở khuôn mặt có đôi mắt nhắm nghiền say ngủ. Cô gái chẳng tỏ vẻ gì khó chịu khi nhìn lên chiếc xe chật ních hoặc có thể cô đã đón nhiều chiếc nhưng chẳng chiếc nào dừng. Mùa lễ tết nào cũng vậy thôi, nhu cầu đi lại ngày một đông, trừ xe giường nằm hay xe limousine có ghế riêng từng người còn đi xe khách bình thường thì chấp nhận nhồi nhét.

Thanh nhường chỗ ngồi cho người mẹ trẻ rồi nhét thân hình còm nhom của mình ở hàng ghế cuối với bốn gã đàn ông. Trời nóng, mồ hôi cái gã ngồi cạnh phả ra muốn nghẹt thở. Gã ngồi gần cửa sổ mở youtube xem kênh độc lạ gì đó rất ồn, con bé ở hàng ghế trên quay xuống nhắc nhở:

- Chú ơi, mở loa nhỏ giùm đi chú.

- Mở to cả xe cùng nghe chung, chuyện ni hay lắm. - Gã cười ranh mãnh.

Bà già ngồi bên cạnh con bé quay xuống liếc xéo bảo chú xem một mình đi, xe còn có trẻ con, mở nhỏ lại. Lời nói người già hẳn có trọng lượng hơn đứa con nít nên gã hậm hực tắt luôn điện thoại, kéo mũ sụp mặt rồi ngủ.

Bà già đó tiếp tục ngọ nguậy và rên ri rỉ, trời ơi chật quá, nhích qua chút đi. Ông lão kế bên nói ngọt ngào, chỗ mô nữa mà xích. Chịu khó xí đi bà. Người ta cũng làm ăn cả.

Thanh đã để ý hai người từ lúc họ lên xe. Bà khoảng sáu mươi, ông cũng khoảng sáu lăm trở lại. Họ đi cùng nhau nhưng nom không phải là vợ chồng. Tuổi này người ta cũng có tình nhân chứ. Hai người thủ thỉ với nhau những gì đó, tay ông luôn đặt lên đùi bà. Thanh luôn cố định suy nghĩ tình nhân mới tình cảm ngọt ngào chứ vợ chồng già làm gì bạo dạn, tình cảm thế kia.

Xe rời thành phố và bắt đầu chạy ra tới đèo. Hai con bé sinh viên thỏ thẻ xin bao. Thanh luống cuống chỉ đống bao nhét sẵn phía sau ghế. Một đứa mặt tái nhợt run run đưa tay đỡ lấy bao rồi úp mặt vào đó. Thằng nhóc ngồi bên né vội, nó đưa tay bịt mũi dù cái khẩu trang đã che kín mặt. Mùi chua léc quen thuộc tỏa ra cả xe, hôm nào gặp khách thế này thì tối Thanh phải chùi rửa kỳ cọ xịt nước hoa cả buổi.

Mọi người trên xe bắt đầu trò chuyện rôm rả. Họ hỏi nhau “về mô”, “lễ năm ni ở quê có sự kiện chi không?”. Rồi người này người kia bắt đầu than vãn thở dài. Mỗi người góp một chuyện nên không khí trở nên vui vẻ. Thằng nhóc thư sinh ở trên kia đút tay nghe nhạc, nằm lim dim bất cần đời. Hai con bé lúc nãy đã tỉnh, rúc rích nói chuyện rồi lại rúc mặt vào bao. Chỉ có người phụ nữ bế đứa con nhỏ vẫn ngồi yên như tượng, cả đứa nhỏ nằm trong tay cô cũng vậy. Thanh thèm hơi con nít. Đến nỗi nghĩ giờ mùi con nít ấy nằm xa cách mấy chị cũng hình dung cái miệng chúm chím thơm mùi sữa, nước đái cũng thơm mùi sữa. Tay chân mềm mềm, cái má phúng phính. Nhiều đêm, Thanh mơ một đứa bé như vậy nằm trong tay mình nhưng rồi tỉnh dậy lại thấy mình cầm lấy tay mình. Tám năm nay chạy chữa lắm chỗ, bốc thuốc coi thầy tùm lum mà hai vợ chồng vẫn chưa có em bé. Ba mẹ chồng mất sớm, anh là con út không câu nệ con trai con gái nhưng cả hai thèm tiếng bi bô trẻ nít lắm rồi. Có lần, Thanh bắt gặp ánh mắt của chồng lúc bế đứa nhỏ hàng xóm mà bỗng dưng thấy có lỗi, dù bác sĩ bảo lỗi không thuộc về ai cả. Đợt này hai vợ chồng tính đi làm thụ tinh, gom được bao nhiêu tiền đều dành để đi kiếm con. Thuốc Nam thuốc Bắc đủ cả rồi, nghe ai bày cách chi cũng thử rồi, giờ phải nhờ đến y học, khoa học thôi. Chị dâu kêu hai vợ chồng xin con nuôi, nhiều người xin con nuôi rồi tự nhiên đẻ được. Thanh đề nghị vậy thì chồng gạt ngay, anh bảo sau này dây dưa phiền phức lắm.

Xe ra tới Phong Điền thì khách đã vơi đi một phần ba. Hai cô bé sinh viên và thằng nhóc thư sinh cùng xuống ở Tứ Hạ. Thằng thư sinh bê đồ cho hai con bé, chắc lúc này mới nhận ra đồng hương nên có vẻ thân thiết hòa nhã hơn. Ông già nãy giờ ngồi im, thấy hai con bé xuống thì nói với ra, lần sau say xe đừng ngồi gần nhau nghe hai đứa.

Chỗ rộng hơn nên Thanh thấy thoải mái, chị ngồi hẳn trên ghế. Lúc đầu theo chồng đi phụ xe, người chị mệt lả. Nhất là lễ tết, những lần cố nhét thêm vài người, chị toàn phải ngồi co ro chỉ nửa mông. Gần hai trăm cây số, nay đường đẹp nên nếu chạy nhanh chưa tới bốn tiếng đồng hồ. Từ đứa ẻo ợt say xe, nay chị quen dần với mùi dầu, mùi xăng. Không khí quanh chị luôn có hai thức mùi này và thân mình lúc nào cũng lắc lư trên những chuyến xe vào ra thành phố. Thanh nghĩ có khi cứ nghiêng ngả thế này nên mãi mà hai vợ chồng không có em bé. Cái ghế tài xế chồng ngồi đến mòn riết, miếng đệm xẹp lép. Chồng theo người ta học lái xe từ khi mặt còn búng sữa, đến nay chắc anh lắc lư như thế gần hai mươi năm rồi chứ chẳng ít.

Người mẹ bế đứa nhỏ bắt đầu cựa mình. Hơn nửa chặng đường mà cô ấy chẳng hề trở tay. Bất ngờ, cô quay qua bảo Thanh:

- Chị ơi, bồng giùm em một chút, em mỏi tay quá!

Thanh ngượng nghịu, lóng ngóng đỡ đứa bé mà hồi hộp lạ lùng. Chồng chị nghe thế cũng liếc nhìn qua kính. Chị mỉm cười với chồng.

- Ui chao, thằng cu hay con bé đây? Mấy tháng rồi? - Thanh ái ngại nhận ra giọng nói mình đột nhiên vui vẻ lạ lùng.

- Dạ con gái. Hai tháng chị à…

- Hai tháng mà đi xe rồi à? - Bà già “tình nhân” ngồi ở sau càm ràm. - Đàn bà đẻ thời chừ chẳng kiêng cữ chi hết, sau ni ngồi đó mà than.

 - Mà mới hai tháng bồng con đi mô đó? - Bà tiếp tục hỏi với lên.

Cô gái không trả lời mà nhắm nghiền mắt, giả vờ ngủ. Qua lớp khăn bịt bùng, Thanh thấy một đôi mắt thâm quầng mệt mỏi. Chị nghĩ khuôn mặt giấu sau đó hẳn đẹp xinh lắm vì đôi mắt mệt mỏi kia vẫn đẹp và vì bản sao nhỏ bé trong tay chị xinh xắn vô cùng. Nom dáng người cô gái hẳn còn trẻ. Đàn bà chửa đẻ phải nằm ba tháng mười ngày, cô ấy hoàn cảnh chi mới phải đi đó đây. Nghe giọng đã biết không phải người miền này.

Đứa bé vẫn ngủ say. Đôi mắt nó nhắm nghiền, cái miệng nhỏ xíu thật dễ ghét. Thanh cứ ngồi ngắm và mỉm cười không thôi, thỉnh thoảng cúi xuống thơm nhẹ lên má. Con bé cựa quậy chút ít rồi lại nhắm mắt say ngủ.

Xe ra tới thị xã thì khách chỉ còn mười người.

- Tới bến hết cả à?

- Dạ không, cho cháu dừng ở Ái Tử.

Con bé nhỏ người từ đằng sau thỏ thẻ. Chị quay qua định hỏi người mẹ xuống đâu nhưng có vẻ cô ấy ngủ say quá. Thanh thấy tay mình mỏi nhừ, tê không chút cảm giác nhưng cứ thấy vui vui. Thì ra bồng một đứa bé và nhìn nó ngủ khoái thật, nhất là lúc nó ngủ say mà cái miệng lâu lâu cứ chúm chím cười. Mỗi khi có người xuống xe, Thanh ra hiệu cho người ta tự đẩy cửa bước xuống vì lo đứa bé và người mẹ mất giấc ngủ. Chồng bảo lay cô ấy dậy kẻo nhỡ cô ấy dừng ở đâu dọc đường. Cô gái đang ngái ngủ bảo cứ cho ra tới bến và chẳng thèm hỏi xem chị có mỏi tay hay không mà đỡ lại con.

Mười lăm phút sau xe về bến. Những gã xe ôm bu lại quanh xe bắt khách. Hai ông bà “tình nhân” vẫy chiếc taxi gần đấy, tay ông vẫn nắm chắc tay bà. Lúc này nhìn kỹ, Thanh xấu hổ nhận ra người đàn bà đó đi chân giả nên bước khập khiễng bên thấp bên cao. Thảo nào lúc lên xe, lúi húi cất đồ ở khoang sau, Thanh thấy ông đỡ bà lên khó nhọc mà dịu dàng lắm. Thanh trả đứa bé cho cô gái mà cứ tiếc phải chi đường xa thêm chút ít, dù lúc cô ấy nhấc bổng con bé lên thì tay Thanh nhẹ bẫng. Chị thơm một cái vào má con bé rồi nhanh chân chạy ra mấy hàng quán gần đó trong khi chồng đi bơm dầu. Thanh cập rập mua hai hộp cơm và mấy chai nước, không quên mua cốc cà phê cho chồng. Ăn xong bắt đầu lòng vòng bắt khách để vào gấp mà kiếm thêm một chuyến ra. Lễ này nghỉ bốn ngày, nhu cầu người về quê, người đi chơi cũng nhiều lắm.

Lúc trở lại xe, Thanh thấy chồng mình ngồi trong xe, tay bồng đứa bé quấn khăn hồng lúc nãy.

- Cô ta bảo đi gọi người nhà tới chở hành lý.

Chị ngạc nhiên, cô ấy đâu có hành lý gì, lúc lên xe một tay bế đứa bé với cái túi nhỏ trên vai thôi mà. Chồng ơ hờ, lạ rứa. Thế đống đồ kia không phải của cô ta à. Vừa thắc mắc xong thì một phụ nữ đẩy xe tới chở hết mớ đồ kềnh càng. Chồng chị lúc nào cũng vậy, ngồi xe chỉ biết lái chứ chẳng bao giờ để ý khách mang những gì, có bận bị túm vì khách mang hàng cấm mà chẳng rút kinh nghiệm chi cả. Một ý nghĩ vừa lóe lên, hai vợ chồng nhìn nhau không nói năng gì nhưng đều hiểu ý người kia.

Con bé bắt đầu ngọ nguậy và khóc. Chị đưa tay bế rồi ơ hờ dỗ nhưng nó vẫn khóc. Chồng bảo đem trình công an thôi nhưng Thanh ngăn lại. Là ý của cô ấy. Là ý trời. Ông trời ban cho vợ chồng mình món quà này. Biết có phải con cô ta hay không nhỡ đâu nó bị bắt cóc?

- Không! Cô ấy có gửi cho em mà.

Không biết là bằng trực giác của người phụ nữ hay bằng sự thèm khát trẻ con mà Thanh đột nhiên đinh ninh vậy. Dù sao, khi nhìn ánh mắt cô gái, chị không nghĩ cô ấy là người xấu, hẳn là nỗi niềm khó nói nào đó.

Chồng thương vợ nhưng cứ lần khần bởi sợ phiền hà rắc rối.

- Em sẽ không theo xe nữa, em ở nhà chăm con. Mình thuê người lái phụ đi. - Vợ anh tiếp tục dịu dàng.

Ngoài bến xe, người mẹ trẻ bật khóc. Hẳn là số trời. Cô không có nơi nào khác để đi, cô tính đem bỏ con ở ngôi chùa nào đó nhưng cứ thấy sợ sợ. Lúc đầu, cô định đem con bé về giao cho người nhà của gã đàn ông đã bỏ rơi cô nhưng lúc nãy trên xe, gã nhắn rằng đó là địa chỉ giả. Lẽ ra khi nghe cái giọng điệu hỏi con trai hay con gái lúc siêu âm cô phải lường trước gã sẽ phủi tay sạch sẽ thế này. Nhìn người phụ nữ nựng yêu con mình, cô nghĩ hẳn chị ta là người tốt nên nhanh chóng vụt lên ý nghĩ ấy. Cô chạy đi khi thấy chiếc xe lúc nãy đang chầm chậm sang đường.

“Chắc con đói, nó mút tay em chùn chụt nè anh, kiếm chỗ nào để em mua sữa cho con nghe.” Thanh lục trên xe, thấy người mẹ có để lại cái túi nhỏ, trong đó có một bình sữa, mấy miếng bỉm và vài bộ quần áo. Nếu không gửi cho chị, chắc mẹ nó cũng để con ở ngôi chùa nào đó cho xem. Nhìn mấy món đồ đơn sơ này, Thanh hình dung người mẹ đã có sự chuẩn bị, có ý định từ trước.

Anh chồng lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy một bóng đàn bà đứng trông theo nhưng đường tắc, xe đông không dừng cũng không quay đầu được. Anh chần chừ rồi tăng ga chạy tiếp.

D.A

 

 

DIỆP ANH
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 361

Mới nhất

Đêm lạ nhà

4 Giờ trước

Mẹ con Hoài xuống sân bay chừng mười giờ tối, thêm một cuốc xe hơn chục cây số nữa thì về đến nhà Sơn - cậu em họ bên chồng. Hai đứa con gái vốn quen đi tàu xe từ bé nên rất ngoan.

Lời thương không nở trên môi

4 Giờ trước

Bữa nọ, bạn rủ tôi đi cà phê. Bạn không có thói quen đi cà phê buổi tối, nhưng thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ. Và ngoại lệ ấy, hẳn trĩu nặng những nỗi niềm.

Về nhà nhớ mang quà vô nghe

19 Giờ trước

Tôi nhớ trong phim “Phía trước là bầu trời” (đạo diễn Đỗ Thanh Hải) có cảnh thế này, khi người chị trong xóm trọ sau những ngày về quê lên, vừa tới cổng, các em trong xóm trọ đã chạy ùa ra đón. Đứa nào đứa nấy hỏi rối rít chị có đem quà lên không, rồi tranh nhau mở cái túi chị cầm, lục trong đó ra đùm bánh trái quê chia nhau. Bộ phim ấy đã chiếu cách đây hơn hai mươi năm, gợi nhớ ký ức của bao người về một thời sinh viên, thời đi ở trọ. Xem lại cảnh phim đó khiến tôi nhớ đến những năm tháng sống xa nhà, mỗi lần thông báo sẽ về quê, bạn bè em út trong xóm trọ lại nhắn nhủ “về nhà nhớ mang quà vô nghe”. Nghe thân thương, gần gũi chi lạ.

Đã đi Văn Quỹ nhớ mang quà về

19 Giờ trước

Gối đầu lên dòng sông Ô Lâu tình sử, làng Văn Quỹ là một cái nôi sản sinh ra văn hóa ẩm thực với những sản phẩm thủ công truyền thống. Nơi đã cho chúng tôi những ngày trải nghiệm khó quên với tình đất, tình người chân thành, nồng hậu, những đặc sản dân dã dư vị đồng quê đáng quý và chuyện trăm năm về chiếc nón lá đi qua năm tháng đời người.

Rượu thức uống níu lòng du khách

19 Giờ trước

Những ngày nắng, những ngày mưa, có khi trong bão lũ thì núi rừng, con người, bản làng miền núi Quảng Trị là phần ký ức lớn của đời tôi. Và rượu miền núi Quảng Trị như hương sắc cho bức tranh ký ức đó.

Bánh ít lá gai nồng nàn vị quê

19 Giờ trước

Mỗi vùng, miền trên dải đất hình chữ S này đều có những đặc sản riêng, chính những đặc sản ấy đã trở thành sợi dây kết nối, gây thương nhớ, bâng khuâng cho người xa quê khi nghĩ về quê hương xứ sở. Dù chưa đạt đến mức “tinh hoa hội tụ” nhưng khi nhớ về Quảng Trị thì món bánh ít lá gai vẫn ghi điểm trong lòng người dân trong và ngoài tỉnh. Với tôi, sau hơn 15 năm lập nghiệp nơi xứ người, hương vị của bánh ít lá gai vẫn cứ nồng nàn, thổn thức, hình ảnh những chiếc bánh nhỏ xinh ấy vẫn cứ lay mãi vào miền ký ức…

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

19/10

25° - 27°

Mưa

20/10

24° - 26°

Mưa

21/10

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground