Tự khúc quê…
Gửi tôi một cánh chuồn chuồn
Của ngày thơ dại nỗi buồn đã qua
Viên bi ở góc sân nhà
Còn lăn về phía xót xa phận người.
Trò chơi cút bắt năm, mười
Lỡ tay lạc mất một thời ấu thơ
Lục bình rã cánh bao giờ?
Dòng sông bỏ lại giấc mơ bãi bồi.
Hàng cây trút lá đi rồi
Để tôi đứng lặng bên đồi ngày xưa
Người về xóm nhỏ hay chưa?
Ai như dáng mẹ đội mưa trên đồng.
Bao năm chị vẫn chưa chồng
Ngoài vườn hoa cải trổ ngồng mà đau
Nhện giăng mục nát cổng rào
Khói đồng nương gió bay vào lặng im
Một hôm ngồi lại bên thềm
Vẫn hương khói bếp ngọt miền rạ rơm
Mẹ vừa nhen lửa nấu cơm
Nghe mùa ký ức còn thơm đến giờ…
Mẹ quê
Mẹ ngồi chải tóc bên hiên
Có hương bồ kết ngọt miền ca dao
Vườn nhà cánh gió xôn xao
Lời ru của mẹ lạc vào ngày xưa.
Mẹ ngồi nhóm bếp lá dừa
Vẫn miền khói ấm như vừa hôm qua
Đưa tay lót lại ổ gà
Nghe mưa rơi phía ngõ nhà mênh mông.
Mẹ ngồi khâu vá cánh đồng
Mạ non bén rễ cải ngồng đơm hương
Nắng lên từ phía con đường
Hàng cây cởi áo còn thương lá vàng.
Mẹ ngồi trên bến thời gian
Tháng năm gửi lại mùa màng trong veo
Quẩn quanh dưới mái tranh nghèo
Mẹ còn lam lũ ao bèo sớm hôm…
N.C.N