Trò chuyện cùng hoa dại
Nơi những hoa cúc dại, cúc mặt trời
nốt nhạc trầm e ấp hoang vu
dấm dúi những nỗi buồn vui, đất trời hàn mặc.
Cùng hoa bìm bìm tim tím màu sử thi,
dáng hình chiếc kèn của thiên thần ướt đẫm sương khuya thắp nến.
Hoa xuyến chi trắng muốt tà áo học trò ngày xưa cũ
lay lay thầm thào ký ức bất chợt
ngập ngừng đến và đi.
Em bước ra từ bạt ngàn hoa dại
bằng đôi chân của hương thời gian
và tiếng chuông chiêu mộ người muôn thuở.
Du tử lạc địa giữa cánh rừng đá nằm nhỏ lệ
thân tâm bải hoải nỗi buồn sâu thẳm vô ngôn
Em đến từ nơi giấc mơ bắt đầu đã muộn màng vời vợi
cận kề mà viễn phương đồi xa nguyệt lộ
Với giọng hát vọng âm lững lờ câu chữ
thấm thót một nỗi lòng khuất lấp
gọi mưa về trên phố.
Em chỉ cho tôi những vì sao khuya
nơi tiếng gọi từ vực sâu lầm lỗi.
Tôi vẫn đi theo câu hát
để tin rằng không hề ảo ảnh không hề là hư vô.
Và gửi lại những mật ngôn ẩn ngữ thật tội tình
che giấu niềm yêu thương hồng lệ thế gian
Tôi sẽ bước qua khung cửa hẹp
như lời nguyền
để nói lời yêu dấu trong khổ lụy
Của một đời lăn trầm
bất chợt hạnh ngộ vòng nguyệt quế của tình ca.
mưa thành cổ
người về thành cổ mưa bay
rì rào mưa ấy đã hoài tiếng rơi
nghe quen dẫu lạ bồi hồi
cũng từ thiên cổ đã vời vong thân
phải đâu là chuyện ái ân
còn tôi người lỡ chuyến tàu từ khi
bỏ trăng đuối mộng xuân thì
người đi áo mỏng thành trì dấu xưa
bên trời rũ bóng xa đưa
tôi về ngồi lại nhặt thưa tiếng cầm
mềm môi nghiêng bến thu vàng
nghe như lau lách ngoài ngàn dặm xa
người về thơm biếc đường hoa
cho tôi cảm tạ quê nhà ngày mưa
H.S.B