Đâu chỉ đất biển trời mây ấy
Tổ quốc tôi – Ôi! Tổ quốc tôi
Ngọn cỏ xanh dưới chân mùa nắng cháy
Đốm lửa đêm đông ấm gió rét bộn trời.
Tổ quốc tôi – Ôi! Tổ quốc tôi
Thương mẹ một đời nuôi con đi đánh giặc
Vợ xa chồng bao năm nuôi con đi học
Đợi người về ngắn tháng ngắn năm.
Tổ quốc tôi cứ như vậy âm thầm
Người tồn tại như cỏ xanh, như lửa ấm
Trong nỗi đợi chờ người về không chán nản
Của mẹ già, người vợ trẻ, những đứa con
Và chúng tôi ngày ngày lớn bổng lên
Không thể khác trong tay cầm khẩu súng
Không thể khác, Tổ quốc tôi phải sống
Sống cho người mẹ già, người vợ trẻ, những đứa con.
Hãy bồng bế hòa bình
Lỗi lầm lớn nhất của nhân loại
đã đẻ ra chiến tranh
muốn sửa lỗi lầm ấy!
Chúng ta
hãy bồng bế hòa bình
N.H