"Dù rằng đời ta thích hoa hồng
Kẻ thù buộc ta ôm cây súng"
Kìa biên giới Tây Nam, bóng quân diệt chủng
đang tràn sang tàn sát dân mình.
Đây Tây Ninh,
một đêm tháng Chín,
người mẹ bóp mũi con thơ và cắn răng câm nín
trốn những con quỷ khát máu rập rình…
Đây Tây Ninh,
những đứa trẻ bị đập đầu,
những đứa trẻ bị ném vào ngọn lửa,
những cái xác không đầu,
những xác phụ nữ không còn nguyên vẹn nữa,
những máu người với dùi cui, dao sắc, tầm vông.
Đêm Tây Ninh, nước mắt lưng tròng,
em bé nghẹt thở trong vòng tay mẹ
lặng lẽ, lặng lẽ...
Đêm Tây Ninh người mẹ hóa điên.
Đây Ba Chúc, làng quê yên ả
bỗng từ đâu súng nả liên hồi
lời ru đứt giữa vành nôi
lũ giặc Pol Pot khắp nơi tung hoành.
Chúng gom hết dân lành tàn sát,
chùa Tam Bửu thây xác chất chồng
đầu rơi, máu chảy giữa đồng
ruột nằm trên ngọn tầm vông giữa trời.
Những man rợ không lời kể xiết:
bắn - đập - đâm - cướp - hiếp - mổ - xiên
còn đâu những phút bình yên?
còn đây Ba Chúc, một miền tang thương.
Hàng ngàn dân thường
quân giặc tàn sát
An Giang, Long An, Tây Ninh, Đồng Tháp
nhuốm màu thương vong
con cõng cha, mẹ bế con, vợ dắt chồng
chạy loạn...
Ở bên kia chúng thảm sát hàng ngàn, vạn
dân lành tràn qua nước ta lánh nạn
cũng con cõng cha, mẹ bế con, vợ dắt chồng.
"Dù rằng đời ta thích hoa hồng
Kẻ thù buộc ta ôm cây súng"
Khi những thông điệp hòa bình chẳng nghĩa lý gì với chúng,
là lúc ta lên đường
là lúc ta lên đường...
Đánh để bảo vệ quê hương
đánh cho mình và cho luôn cả bạn,
giúp dân yêu hòa bình đứng lên làm cách mạng
xóa tập đoàn diệt chủng dã man.
Đây hải quân, đây không quân, đây những sư đoàn
tây tiến,
đây anh lính tình nguyện
tạm biệt mẹ già.
Đây điệu Apsara,
đây quê hương chùa tháp,
đây những trận sốt rét,
đây mìn zip,
đây chất độc hoại tử chân tay,
đây dân vận mỗi ngày
chia miếng ăn cho cụ già, em nhỏ
chung dòng Mê Kông, chung dòng máu đỏ,
chung khát vọng hòa bình.
Đây Phnom Pênh,
ta đưa quân giải phóng
truy quét loài diệt chủng
không để chúng tung hoành.
Đây rừng hoang sương lạnh,
anh lính tình nguyện nằm xuống,
không hẹn ngày về...
Mẹ già thui thủi thôn quê
mỏi mắt trông ngóng con về con ơi!
xác thân gửi chốn xa xôi
hồn mơ về mẹ da mồi, lưng cong.
"Dù rằng đời ta thích hoa hồng
Kẻ thù buộc ta ôm cây súng".
N.T