Hồi sinh
Gió mưa gọi nhau rì rầm
Những dòng thác đỏ hờn dỗi kéo về
Tiếng kêu thảng thốt đặc đêm đen
Làng Nủ thoáng chốc vùi trong bùn sình như đứa trẻ say giấc
Đôi mắt người đàn bà ngập phế tích
Đôi mắt người đàn ông chồng chềnh hồng hoang
Ôi cơn rùng mình của chàng lực lưỡng Yagi
Trời ngó xuống có thấu chăng?
Lửa ấm nhen bao đời
Bốn phương tám hướng một màu xanh
Làng Nủ chia nụ cười
Làng Nủ chia ký ức
Di trú ở đâu bằng nơi mình sinh ra
Thiên nhiên bất tận trong veo
Kể cả con gió chướng cũng thật thà
Người làng Nủ hằng tin
Ngọn núi Voi mấy ngàn năm sẽ khâu vá mây trời.
người về bên kia ngọn đồi
lần gõ vào đêm
đêm vô ngôn
không hình
không màu
giấc mơ như cánh hoa bay
cô độc trong lòng đêm
ướm bóng
vừa bóng vách
đêm chẳng còn là kẻ dự phần
đêm đứng ngoài mọi chuyển động
chỉ đôi môi sáng tạo
nụ hôn Cupid và Psyche
sợi tóc màu gió lá
nằm khóc bên gối
trang sách vắng mùi hương
đầy lên những khát khao
thời gian trôi như dòng sông
đâu chờ ba nghìn năm mộng mị
đoá ưu đàm thầm lặng
nở bài thơ người về bên kia ngọn đồi.