Đất nước trong máu thịt đời người
Lật hết những thớ đất dưới lưỡi cày
thấy phận người
bóng đổ về xa xôi
thấy sông Hồng nhớ người đi giữ đất
đi mở nước
thấy Cửu Long dệt gấm thêu hoa
thảo thơm cây trái
chất lừ con cá quẫy
giấc mơ hoài thai
vỗ cánh
thấy em đi ra từ quả thị
từ nhãn cầu măng cụt sầu riêng
từ áo bà ba chiếc khăn rằn mà lớn
từ ngàn năm đất đai tô thắm
xanh ngời hân hoan
thấy mây bay từ thiên cổ bao dung
thắng giặc không hề ưỡn ngực
nuôi chí chẳng lo mất được
trái tim tự làm nên câu hát
chất ngất đau thương tự chữa cho mình
thấy rộng dài nghĩ đến ngày sau
vấp đá cản đứng lên bước tiếp
chuyện ăn ở đời đời kiếp kiếp
trước không thẹn tiền nhân sau làm gương con trẻ
sống cùng trời đất
chết cùng đất trời
nhẹ nhàng đi tới niềm vui
như kẻ hành thiền đốn ngộ.
Trở giấc sau ngày dài
Chiến tranh lụi tắt từ lâu
Giọng em nhấn nhá từng câu lửa nồng
Chiều níu chân ngã ba sông
Từ nghìn lớp sóng bão dông hiện về
Nỗi đời còn đó tỉnh mê
Máu loang xuống đất câu thề lên mây
Ngày nóng rát đêm lạnh đầy
Bàn tay vừa chạm bàn tay lỡ mùa
Chiêm bao loạn nhịp giấc trưa
Đồng hoang ngợp gió xanh vừa tầm tay
Em như con nước vơi đầy
Ta như muồng muỗng lòng day dưa buồn
Nhớ rừng lắm nỗi hàn ôn
Bao nhiêu tình tự suối nguồn xanh rêu
Chờ nhau bạc cả buổi chiều
Rắp mong gặp lại lêu bêu nong tình
Trả mưa về cõi u minh
Trả ngọn nắng rối với hình hài xưa
Ta phiêu linh theo gió lùa
Yêu em đến tận hư vô mệt nhoài.