Chín
bước ra khỏi dòng sông nguyên âm phụ âm
hai mươi chín chữ cái hóa thành những đám mây
uống cạn mênh mông
giấy trắng là chiếc gương soi chiếu ký tự
ký tự phản tư chính mình lên giấy trắng
bão nổi từ điểm rơi
những rạn vỡ những nỗi chết
chấn động tinh ròng
chín tới bài thơ
thi sĩ độc sáng
khi thành thực với ánh trăng
trong ngực rằm.