Chiếc áo ấy…
Tưởng nhớ TBT Nguyễn Phú Trọng kính mến
Ông đã mặc suốt những mùa đông
Đi qua bao tháng ngày biến động
Chiếc áo ấy như một nhân chứng sống
Kể cho ta nghe câu chuyện về Người
Vai đã sờn, màu cũng phai rồi
Đường chỉ may lâu ngày đã đứt
Mấy nhiệm kỳ đổi thay quyền chức
Chiếc áo mùa đông vẫn lặng lẽ theo Người
Ông đã đi và đến nhiều nơi
Về nhà thờ dâng hương
Lên Ba Đình hội nghị
Đón bạn bè quốc tế
Thăm nhà máy, công trường…
Chiếc áo sẫm màu không một tấm huân chương
Mái tóc bạc phơ, nụ cười bình dị
Mà uyên thâm trí tuệ
Mà rộng lớn nhân văn
Trọn một đời yêu nước, thương dân
Trái tim lớn ẩn sau làn áo ấy
Màu áo hồng như lửa than đang cháy
Mà đơn sơ, giản dị đến nao lòng
Một chiếc áo mùa đông
Mặc qua hai thế kỷ
Người đi rồi, áo của người còn đó
Toả cho đời ấm áp những mùa xuân
Nhớ một thời K8
Có một Vĩnh Linh ở cuối sông Hồng
Trong những ngôi nhà tường vôi mái rạ
Có một Vĩnh Linh ở sông Gâm, sông Mã
Ngọng nghịu ban đầu hai tiếng thầy - u
Có một Vĩnh Linh trên những phong thư
Ngập tràn nhớ nhung, khét mùi bom đạn
Thư gửi về nhưng không còn người nhận
Hầm sập rồi, bố mẹ chẳng còn ai
Có một Vĩnh Linh rứt ruột chia hai
Nửa về hậu phương, nửa làm tuyến lửa
Người lớn tuổi vẫn mô - tê - răng - rứa
Trẻ nhỏ quen dần giọng nói quê nuôi
Có một Vĩnh Linh sâu nặng tình đời
Đến giọng nói cũng mang nhiều âm sắc
Chị thích hát chèo ý ơi miền Bắc
Em mê điệu hò sông Mã xứ Thanh
Mẹ ru con bằng ví giặm Nghệ An
Cha hát lý mười thương Quảng Trị
Có nơi mô sâu dày ân nghĩa
Như đôi bờ Bến Hải, Hiền Lương
Phù sa sông Hồng, sông Mã, sông Lam
Nuôi lớn những nụ mầm giới tuyến
50 năm chiến dịch K8
Có một không hai trên trái đất này
Dù cuộc đời hết muối mặn gừng cay
Cũng không quên công ơn Đảng, Bác
Công ơn của hậu phương miền Bắc
Khắc cốt ghi lòng, nhớ nhé, đừng quên
N.H.T