Như cỏ dại ven đường
Em lẫn vào hương hoa đồng nội
Tôi nhận ra em muộn màng để rồi bối rối
Ơi bông dủ dẻ đồng quê
Những buổi hoàng hôn chân lạc lối về
Giữa mùi hương phảng phất
Tôi bàng hoàng nhận ra sự thật
Bông dủ dẻ ven đường không dễ ban trao
Rồi từng đêm tôi nằm chiêm bao
Hương dủ dẻ gửi về theo gió
Tôi nhận ra… một điều rất rõ
Bông dủ dẻ tự yêu mình nên chỉ nở về đêm.
N.Đ.H