Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 21/06/2025 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Những mảnh vỡ thủy tinh

M

ới hai mươi bốn tuổi, con bé lăn lộn làm việc và thay đổi chỗ làm lần này nữa là lần thứ ba. Miền xuôi, miền ngược đến cả thành phố đông đúc tập nập người, tấp nập xe cộ con bé cũng thích nghi tuốt. Nó ngẩn ngơ tiếc chỗ làm béo bở mà nó hài lòng nhất kể từ ngày rời ghế giảng đường. Nó phải về quê làm công chức nhà nước cho thỏa lòng mong mỏi của bố mẹ nó. Ở làng, hễ con cái nhà ai được làm công chức trên xã, trên huyện thì bố mẹ cứ là hả hê với xóm giềng. Nó tủm tỉm cười nghĩ đến vẻ mặt phúc hậu không giấu nổi niềm vui của mẹ nó. Có lẽ mọi người đang ngóng nó về, sẻ chia niềm vui cùng nó. Nghĩ vậy, nó quay lại ngắm nhìn căn phòng quen thuộc lần nữa rồi khệ nệ xách cái va li ra cửa…

Cầm quyết định trên tay, nó thong thả bước thẳng lên tầng hai, vừa đi vừa dò tìm biển chỉ dẫn. Loay hoay một lúc rồi nó dừng lại trước cái biển ghi ba chữ to tướng: Phòng Tổ chức. Nó gõ cửa rồi bước vào với vẻ tự tin, một lát sau mọi thủ tục nộp quyết định cũng đã xong. Anh trưởng phòng cẩn thận cho tờ quyết định vào tập giấy, đưa mắt ngắm nhìn cô nhân viên khá xinh hỏi: “ở xa vậy em đã có nhà trọ chưa?” Nó bẽn lẽn đáp trả: “dạ chưa, em ra đây mới lần đầu tiên, cũng không có người quen nào anh ạ!” Anh Trưởng phòng gật gù vẻ quan tâm: “em ra trước cổng cơ quan mình, nhìn phía tay phải có một dãy nhà vừa mới xây xong hỏi xem nhé, chứ quanh đây cũng ít nhà trọ lắm”. Nó nhẹ nhàng cảm ơn, theo lời chỉ dẫn cũng may còn đúng một phòng, nó đặt cọc thuê luôn không chút ngần ngại.

Mấy ngày tiếp, dành chút thời gian cơ quan cho nghỉ trước lúc vào làm chính thức, nó dọn dẹp, trang trí lại căn phòng cho gọp ghẽ và làm quen với mấy người bạn mới. Bà chủ khu nhà mập ú hệt cái lu di động, đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn trẻ trung, đặc biệt đôi mắt rất tinh tường, chuyện gì trong cơ quan bà đều tường tận đến chân tơ kẽ tóc. Ngồi ngâm nga ly nước mía nó thu thập được kha khá thông tin về lão sếp tương lai. Thông tin nóng bỏng gây chú ý nhất là lão rất giàu có và nổi tiếng “sát gái”, thay bồ như thay áo. Bà chủ diễn giải vài tình huống khá sinh động về lão làm trí tò mò của nó tha hồ bay bổng, tưởng tượng nó muốn xem dung mạo của lão “sát giỏi” như thế nào.

Lần tiếp xúc đầu tiên của nó với lão tại cuộc họp cơ quan. Khuôn mặt lão đen với nhiều nếp nhăn bấu víu. Cặp môi thâm tím lúc cười để lộ hàm răng vàng xỉn. Thân gầy, cao, ăn mặc khá giản dị: áo sơ mi trắng đục với quần tây tối màu. Nó thất vọng đưa tay che miệng ngáp dài một cái, nếu gặp lão ngoài đường chắc nó nhầm tưởng bác nông dân chính hiệu, lão không có vẻ gì trí thức và ra dáng sếp chứ?

Tiếng anh trưởng phòng tổ chức cất lên đều đều giữa trời chiều oi bức khiến nó buồn ngủ đến mụ cả mắt và không còn nghe được gì nữa. Đột nhiên, một giọng nói to, khá ấm vang lên sang sảng khiến nó giật mình tỉnh hẳn ngủ, thì ra lão đang phát biểu, nó đưa tay dụi mắt và lắng nghe. Một chất giọng ấm, dõng dạc nhưng rất truyền cảm thấm dần vào từng tế bào, mạch máu, càng lúc nó như bị cuốn hút vào bài thuyết giảng như người bị thôi miên. Nó dán mắt vào cái mặt khó ưa của lão, nghe như nuốt lấy từng lời. Nó kinh ngạc nhìn sang xung quanh, mọi người đều thế, tỉnh hẳn ngủ và lắng nghe lão thuyết như trẻ con mãi chơi chợt nghe chương trình truyền hình quảng cáo. Thì ra điểm mạnh của lão là ở đây, bao nhiều gái đẹp “chết” dưới tay lão cũng bởi cái miệng, nói chuyện như có sức thôi miên ấy. Rõ ràng bây giờ vẻ xấu xí của lão được hóa giải rất nhiều, trong lão không còn quê mùa như một gã nông dân, ngược lại lão khá duyên và rất đàn ông…

Nó là đứa ít nói, buôn dưa lê, dưa chuột lại càng không. Nhưng muốn tồn tại trong cơ quan này nó phải hiểu thấu đáo tâm tính của sếp, ứng xử nhanh nhẹn trong một vài tình huống có thể xảy ra. Những ba cô hiện tại đang làm việc cùng với nó, trước đây sắc nước, hương trời, gia đình êm ấm. Không biết lăn phải bùa mê thuốc lúc gì mà mê lão như điếu đổ. Bỏ chồng, bỏ con theo tới cùng, có khi còn đánh ghen nhau tùm lun không ra thể thống gì. Thật trớ trêu cho mấy bà, lão xài đủ thì bỏ, không thương tiếc, cặp với cô khác ngay trước mắt mọi người. Vậy mà các bà cô không chịu rút ra kinh nghiệm vẫn thi nhau lăn xối xả vào vết xe đổ của những người đi trước. Nó khẽ rùng mình kinh tởm khi nghe về quá khứ của lão. Ở đời thật là điều mọi người cho là vô lý trở thành có lý là lẽ thường. Con người ta sống hôm nay không biết được ngày mai cuộc đời mình con bao nhiều chông gai phía trước. Nó mơ màng nghĩ về anh, có lần anh đọc cho nó nghe câu danh ngôn sưu tầm được: “quyền lực của tình yêu giống như quyền lực của các bậc quân vương, nó không chịu sự chia sẽ” – đó cũng là thông điệp mà hai người muốn hướng tới, họ từng thề non hẹn biển, chỉ đợi nó ổn định công việc là tổ chức đám cưới luôn. Nghĩ tới ngày được chung sống với anh, bao lo toan, phiền muộn trong công việc bỗng chốc tan biến cả. Nó chìm dần, chìm dần vào giấc ngủ…

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng định bước vào thì có chuông điện thoại đổ. Tiếng gọi chị Hòa làm cùng cơ quan cất lên lanh lãnh: “em đến ngay nhà hàng Thiên Hương nhé, sếp đang ở đây, vừa hỏi nhân viên mới đấy, em đến trình diện sếp luôn một thể”. Chị Hòa nói liền một tràng không kịp nghe nó phản ứng vội cụp máy luôn.

Dựng chiếc xe may ngay ngắn bên vỉa hè, nó bước vào nhà hàng, không gian ở đây thật náo nhiệt, ồn ào. Lời chúc tụng của mấy gã mè mè say lẫn với tiếng đũa gõ vào chén bát tạo thành thứ âm thanh hỗn độn khó chịu. Nó đưa mắt tìm xem bàn nào có chị Hòa và sếp thì nghe tiếng gọi: “Nguyên, ở đây mà!”.

Em chào anh! Em chào các anh chị! Nó lễ phép chào sếp trước rồi chào tất cả mọi người. Sếp nó vẻ mặt rất tươi lên tiếng: “Nguyên! Sang đây ngồi cạnh anh nhé, nhân viên mới sao chưa thấy mời anh bữa nào thế?” Lão vừa nói vừa với tay kéo chiếc ghế trống đằng sau chen vào. Khuôn mặt thoáng chút lo lắng bởi uống bia rượu với nó là một cực hình, đã thế cuộc vui hôm nay không cho phép nó từ chối bất kỳ ai. Sếp lại lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó: “ly này tất cả ai cũng phải hết để mừng Nguyên vừa nhận nhiệm vụ!”. Lời lão vừa dứt ai nấy đều uống cạn, nó cũng nâng ly, hít sâu nín thở uống liền một hơi hết nhẵn. Mặt nhẵn lại, cổ họng đắng nghét, nó khẽ rùng mình rồi đặt ly xuống. Tiếng vỗ tay lốp bốp ngợi khen nó, một anh đã đứng tuổi cười ha hả lên tiếng: “nhân viên mới cừ thật”. Nó bối rối chưa biết xử sự tiếp theo như thế nào đã nghe tiếng chị Hòa thì thầm: “em đến muộn mời sếp đi chứ, việc này mà chị phải nhắc nữa sao?”. Nó cúi nhìn lớp bọt bia đang thi nhau sủi nhủ thầm, lần này mình chết chắc, không thể thừ chối mời sếp được. Nó đứng dậy lấy hết can đảm, nở nụ cười thân thiện, cung kín mời lão.

Lão uống “ngọt” chẳng khác gì người khát đi giữa sa mạc bỗng gặp ly nước mát. Nó thấy choáng không còn biết sau đó đã uống thêm bao nhiêu ly nữa, đầu óc quay cuồng, mắt trĩu nặng, nó lịm đi từ lúc nào… Dĩ nhiên nó không hề hay biết có đôi mắt cú vọ đang dõi theo, mối nguy hiểm khó lường đang rình rập. Người phụ nữ lúc say vẻ đẹp được nhân lên rất nhiều lần và sếp sớm nhận ra điều đó. Lão chưa thất bại lần nào trong quá trình chinh phục phụ nữ, nhất là khi lão có tiền, có quyền, đặc biệt cái miệng nói chuyện như có sức thôi miên và biết kết hợp thật nhịp nhàng tất cả những lợi thế có được khiến con mồi nào dù ngoan đến mấy cũng phải sa lưới. Chinh phục những phụ nữ lão thích bằng mọi giá là thú vui của lão, mỗi lần đạt được mục đích lão thích thú chẳng khác gì những tay chơi đồ cổ vừa sưu tập được món đồ mới. Oái ăm thay, lão không thích ai được lâu, chỉ vài tháng là chán, lão tiếp tục cuộc săn tìm mới.

Nó ngờ ngợ mấy lần khi tiếp xúc với lão, lối ăn nói của lão không biết phải chê ở điểm nào. Trước hội nghị, hội họp lão tỏ ra rất gương mẫu, đi đúng đường lối của Đảng, nhà nước. Đối với nhân viên, lão nửa đùa, nửa thật những rất thấu tình đạt lý, không ai bắt chẹt được. Với phụ nữ lão thật mềm mỏng, ga lăng và rất đàn ông, xài tiền không biết xót, đến lúc chán lão cũng bỏ mặc không chút xót thương, đôi khi lão rủa cho là thứ mất nết, lão chưa ra tay đã vội lăn vào mời chào lão.

Nó không thể là đối tượng tiếp theo của lão, hơn nữa, ăn chơi sành sỏi như thế, lẽ nào lão lại để mắt đến con bé quê mùa như nó? Nhưng dần dà, nó lờ mờ hiểu rằng, lão đang mở chiến dịch, nhiều lần lão tiếp cận nói năng lấp lững. Sắp tới lão có chuyến gặp đối tác phải ở lại qua đêm, người đi cùng chỉ mỗi nó và anh lái xe. Nó thấy bất an, nơm nớp lo chuyến đi có chuyện chẳng lành. Nó đủ thông minh để hiểu vấn đề, nhưng không thể từ chối. Phải xử sự như thế nào để vừa được lòng sếp, vừa không phải mang tiếng với cơ quan.

Buổi sáng, gió từ hướng biển thổi vào mát rượi, nó vẫn thường bưng ghế ra trước cửa phòng ngồi ngắm cảnh vật thiên nhiên và hít thở không khí trong lành. Nó thích nhất là lúc mặt trời như quả cầu lửa, trỗi dần lên trên nền trời trong xanh. Nhân lúc những tia nắng yếu ớt chưa đủ làm lóa mắt, nó thỏa thích chiêm ngưỡng và thả trí tưởng tượng… Xa xa, những dãy núi êm đềm nằm gối đầu vào nhau vẽ thành một dải lụa xanh viền quanh chân trời tít tắp. Đàn cò trắng chao lên, liệng xuống thật thanh bình.

Sáng này, nó thức dậy sớm hơn, chuẩn bị tư trang, tài liệu cho chuyến đi. Nó không còn tâm trạng nghĩ đến cảnh bình minh như mọi khi. Xách cái cặp số trên tay, vừa bước xuống sân thì trời đổ cơn mưa rào. Lạ thật, mùa này mà vẫn còn mưa, nghĩ thế nhưng nó vẫn quay lại khoác vội chiếc áo đi cho kịp giờ, xe đang đợi sẵn ở cổng.

Cuộc gặp gỡ với đối tác của lão và nó diễn ra khá thuận lợi, lúc trở về khách sạn, ngang qua tiền sảnh lão lên tiếng: “em làm tốt lắm, về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, đi xe đường dài chắc mệt rồi. Tối anh chiêu đãi mừng thắng lợi ngày hôm nay, bảy giờ gặp lại”. Nó chỉ biết vâng dạ, tối nay anh lái xe có việc về thăm người quen, còn mỗi lão và nó. Thực ra nó sợ lão cũng chỉ qua những lời đồn thổi chứ thực hư nó không khẳng định được, và tới giờ lão vẫn chưa có biểu hiện tán tỉnh hay thô lỗ với nó, ngược lại lão quan tâm, đối đãi đúng mực. Nghĩ thế, nó yên tâm ngâm mình vào bồn nước ấm, cảm giác dễ chịu lan tỏa đến từng tế bào da thịt…

Phòng trà nhỏ, không gian vừa đủ cho hai người. Tất cả các rèm cửa màu hồng phấn, những hạt cườm trắng nhỏ li ti dính kết thành chuỗi dài chạy xung quanh những đóa hồng xếp bằng vải lụa mỏng. Bốn bức trường trang trí với nhiều họa tiết lạ mắt và rất kì công. Màu chủ đạo của các bức vẽ nghệ thuật trong khuôn gỗ được chạm trỗ tinh vi là màu hạt dẻ, tạo nên không gian thật êm đềm và dễ chịu. Từng chuỗi phong lan trắng muốt nhẹ nhàng rải những đóa mỏng mảnh xuống những bình gốm sứ to nhỏ sắp lẫn lộn vào nhau không theo thứ tự. Sàn nhà bóng loáng, gạch hoa màu mận chín trông như vừa được trãi một tấm thảm mỏng. Chiếc bàn nhỏ hình vuông đặt ngay giữa phòng khoác trên mình tấm khăn choàng cũng màu mận chín có thêu hoa. Trên bàn, chai rượu ngoại thượng hàng chứa thứ nước màu nâu đỏ đứng cạnh hai cái ly có miệng lớn chễm chệ trên đế ly nhỏ xíu trong suốt. Tất cả mỗi thứ có một vẻ đẹp riêng đang khoe mình dưới ánh đèn mờ ảo màu vàng đậm. Điệu nhạc không lời du dương trong không gian tĩnh lặng khiến căn phòng trở nên ấm cũng và lãng mạn một cách lạ lùng.

Lão lịch thiệp mời: “Em ngồi đi, không gian thế nào, thoải mái chứ?” nó chưa kịp trả lời lão lại tiếp: “Phần thưởng của em đấy, em đúng là tuổi trẻ tài cao”. Lão vừa nói vừa mở nắp chai rượu rất điệu nghệ và rót chúng và hai cái ly kiểu cách. “Anh quá khen rồi, em có làm được gì đâu, tất cả là nhờ tài ngoại giao của anh đấy chứ!”. Lão phân bua: “Không nói chuyện công việc nữa em nhé, hai ta cùng cạn ly mừng chuyến đi thành công”. Nó đưa ly lên nhấp môi nhấp ngụm nhỏ, thơm thật, đúng là rượu ngoại thượng hạng, nó buông lời khen: “anh thật khéo chọn!”. Lão cười tủm tỉm: “em có biết vì sao người ta vẫn dùng loại ly miêng lớn để uống thứ rượu này không?” Nó ngại ngùng đáp lại: “lần đầu tiên em được uống thứ rượu quý này, em nghĩ dùng loại ly đó chỉ để trang trí”. Lão lắc đầu: “hai ta cạn tiếp ly này rồi anh giải thích”. Nó khẽ từ chối: “Em chịu thôi, em không biết uống rượu mà, lần trước anh thấy em say khướt con gì!”. Lão cười to thành tiếng rối tiếp: “Không sao, thứ này chỉ để thưởng thức thôi, không say được đâu, nào cạn ly lần nữa nhé!”. Lần này mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi khiến nó hiểu ra song vẫn nghe lão giải thích: “mục đích chính là để khách hàng thưởng thức được mùi thơm thực chất của từng loại rượu, khi uống, miệng ly trùm gần kín mũi ta, mùi thơm đang om sẵn, chợt tỏa ra xông thẳng vào mũi, thế là ta trọn vẹn hưởng thụ cùng lúc cả mùi và vị mội cách thực nhất”. Quá nửa đêm, chai rượu cũng ngót nghét quá nửa, lão chuyển đề tài với chất giọng ngây ngô: “em biết ngảy điệu rumba không? Thay đổi không khí một chút hai ta cùng phăng một bản nhé”. Nó khẩn khoải từ chối, vẻ mặt lo lắng: “em chịu thôi, em không biết nhảy!”. Lão vừa nói vừa bấm sang bản nhạc mới: “Điệu này dễ, anh chỉ cho một loáng là biết ngay thôi”. Lão cầm tay nó kéo nhẹ, nó vô thế bí không thể từ chối, đành miễn cưỡng đứng dậy.

Khúc nhạc trữ tình làm mê đắm lòng người vang lên nhè nhẹ nhưng sao nó không thưởng thức được, chỉ nghe tiếng ù ù bên tai. Tay trái lão đỡ vùng eo, tay phải nâng bàn tay nó thật khéo léo và đúng điệu. Cả hai cùng dập dịu theo điệu nhạc. Giờ đây làn da trắng mịn đang dần ngã hồng ở hai gò má nó, vì men rượu hay vì hơi ấm của cơ thể lão truyền sang. Đôi môi mộng thắm đỏ như vừa được thoa một lớp son mỏng, mùi nước hoa nhè nhẹ lan tỏa thật quyến rũ khiến cơ thể lão bắt đầu nóng dần lên.. Mặt lão chếch choáng như lỗ rõ vẻ di mê cuồng dại, đăm đắm nhình nó không chớp. Nó cố lẫn tránh ánh nhìn đáng sợ. Trong không gian chỉ có tiếng nhạc và hơi thở, lão thỏ thẻ: “anh yêu em, anh đã yêu từ lần gặp đầu tiên, yêu cả dáng say khướt của em hôm đó, anh tự vấn lòng mình bao lần không được nghĩ đến em nhưng không thể. Anh… anh xin lỗi…” Khuôn mặt nó đang có sự thay đổi. Trong ánh điện, sự giận dữ trên khuôn mặt không được rõ, nó cố bình tĩnh và dịu lại: “xin lỗi anh, điều đó là không thể, em đã có người yêu, chúng em sắp làm đám cưới”. Nói xong nó thoát khỏi tay lão, bực tức ngồi xuống. Lão thản nhiên ngồi cạnh nó ngọt ngào: “lẽ đương nhiên rồi, anh sẽ tạo điều kiện cho em có vị trí tốt nhất trong cơ quan này, cô bé thông minh như em xứng đang giữ những vị trí như thế”. Lão nắm tay nó siết nhẹ, nó giật mình ngồi dạt ra xa. Lão lấn tới sát hơn, bất ngờ nâng bàn tay nó lên môi hôn đánh “chụt” rồi đặt lên vai mình, hai tay lão trở về siết chặt eo. Nó hốt hoảng đẩy lão ra và thét lên: “xin ông đừng làm thế”. Lão vờ như không nghe thấy, tay bắt đầu sờ soạn, rờ rẫm trên bờ eo, tấm lưng mảnh khảnh yếu ớt nó trong tiếng thở gấp: “anh muốn em dù chỉ một lần, rồi em sẽ có tất cả, địa vị, tiền bạc…” Nó cố vùng vẫy trong đôi tay rắn chắc như hai gọng kìm của lão và ngã sóng xoài xuống chiếc salon dài như sự sắp đặt từ trước. Quá thuận lợi cho lão, lão chồm ngay lên tấm thân yếu ớt của nó hôn hít khắp nơi. Nó cố vẫy vùng thoát khỏi vòng tay lão nhưng bất lực, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời. Mắt nó nhắm nghiền, ở khóe mắt, hai dòng nước nóng hổi lăn xuống má, môi mặn chát. Lão không thèm để ý, cứ thế hành động bởi lão biết nó không hợp tác. Giờ đây, trong lão như con thú dữ, lão khóa hai tay nó chặt trong tay mình, tay kia rờ rẫm, lần tìm bứt từng cúc áo. Đến chiếc cuối cùng lão hụp vội vã cái mặt già gớm ghiếc lên tấm ngực trần, trắng muốt, tròn trịa… Trong lúc lão đang đê mê, mùi mẫn gặm ngực trần, nó giật mạnh một tay ra khỏi tay lão, lấy hết sức mạnh còn lại túm tóc lão kéo về phía mình và cắn vào vành tai đến chảy máu. Lão rú lên, bật ra như cái lò xo bị nén quá mực. Nó vùng dậy luýnh quýnh toan bỏ chạy nhưng lão kịp túm lại. Cả hai xô xát va chạm vào cái bàn tròn làm chai rượu rơi xuống sàn phát ra một tiếng đanh gọn, “choang” rồi vỡ tan thành nhiều mảnh. Dưới ánh điện mờ ảo, những mảnh vỡ to, nhỏ, sắc lạnh và trong suốt nằm cạnh nhau, thứ rượu cho màu nâu đỏ loang lỗ trên sàn nhà trông như những vết máu. Lão giật mình buông nó ra, nó run rẫy kéo vạt áo che thân nức nở: “Xin ông tha cho tôi… tha…a…a… cho tôi”. Lão bực tức lộ nguyên bản chất sở khanh, cố nén cơn giận dữ, lão thông thả gằn từng tiếng: “ngoan nào cô bé, sau đêm nay em sẽ có tất cả, anh chàng nhà quê, địa vị, tiền bạc. Hơn thế có anh nâng đỡ, che chở em sẽ từng bước thăng tiến. Đổi lại, chỉ mỗi đêm nay, anh hữa sẽ giữ kín và không đòi hỏi thêm lần nào nữa”. Dứt lời, lão tiếp tục sánh tới, nó kinh tởm lão đến nổi cả gai ốc, lùi dần, lùi dân… Bất ngờ lão chồm tới, cả hai cũng ngã xuống sàn nhà, sức nặng của cả lão và nó nằm gọn trên đóng thủy tinh vỡ. Nó rú lên một tiếng đau đớn rồi ngất lim, máu tươi lênh láng trào ra ướt nhoẹt cả cái áo sơ mi trắng… Lão hốt hoảng thực sự, tay lão run run dính đầy máu, cố lấy lại bình tĩnh, lão rút cái máy di động trong túi ra…

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm căn phòng như sáng hẳn lên. Tối qua nó mất rất nhiều máu, cũng may được cấp cứu, truyền máu kịp thời. Nó vẫn nằm đó, bất tĩnh, trên khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi chưa xóa hết nỗi kinh hoàng. Quân ngồi bơ phờ, đêm qua anh đã kịp đến tiếp máu cho nó. Lòng thấy xót như bị xát muối. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt của nó, lặng lẽ như bức tượng…

Nó từ từ mở mặt, mắt Quân sáng lên lộ rõ niềm vui khôn xiết , anh tươi cười nhìn nó. Nó khẽ cựa mình, mặt hơi nhăn lại, chắc đau lắm, miệng nó lắp bắp như muốn nói điều gì đó nhưng Quân kịp ngăn lại: “Em nghỉ cho khỏe đã, mọi việc có anh lo, em nhé!”. Nó gật đầu nhè nhẹ, ngoài ô cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang rạt khắp con đường ngoằn ngoèo phía trước. Cánh đồng lúa vào thì con gái xanh mướt đang thi nhau uốn lượn theo từng đợt sóng mỗi khi gió mát lùa vào. Chợt nhớ tới chuyện tối quá, tim nó nhói đau như bị bàn tay ai bóp chặt, đôi mày nhíu lại rồi giản ra thư thái. Chuyện này mặc cho cơ quan có thẩm quyền giải quyết, nó chỉ trình bày toàn bộ sự thật…

Ánh mắt Quân vẫn dõi theo dòng suy nghĩ của nó. Anh đỡ nó ngồi dậy, nó tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập đều đặn, cảm giác ấm áp lại tràn về, nó thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh. Nó mĩm cười nhìn đôi bồ câu ngoài ô cửa sổ, chúng đang đang rỉa lông cho nhau. Chợt câu nói của ai đó như văng vẳng bên tai họ: “Con đường ngắn nhất để vượt qua gian khổ là hãy tự mình đi xuyên qua nó”.

B.N

 

 

Bình Nguyên
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 182 tháng 11/2009

Mới nhất

Lời cảm ơn của Tạp chí Cửa Việt nhân Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam

20 Giờ trước

TCCV Online - Nhân kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6 (1925-2025), Tạp chí Cửa Việt vinh dự được đón các đồng chí lãnh đạo Tỉnh ủy, HĐND, UBND, UBMTTQVN tỉnh, các sở, ban, ngành, đoàn thể, các huyện, thị xã, thành phố, các đơn vị lực lượng vũ trang, tổ chức, doanh nghiệp và các cộng tác viên, bạn đọc thân thiết… đã đến thăm, gửi lẵng hoa chúc mừng. Ban Biên tập Tạp chí Cửa Việt xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với sự quan tâm và niềm tin yêu, quý mến đó.

“Ai đó chết rồi chôn rồi hết” - thơ của người “bị bắt làm người”

22 Giờ trước

TCCV Online - Bây giờ in thơ thì dễ và rất nhiều tập thơ được in ra. Nhưng in thơ và bán thơ để làm thiện nguyện như Bùi Viết Anh thì không nhiều người dám làm. Vì đây là việc không dễ, khi người làm thơ thì nhiều, còn người đọc lại rất kén đọc thơ. Trong bối cảnh đó, thơ Bùi Viết Anh thu hút người đọc bởi cách cảm, cách nghĩ, lối viết có nét riêng, cá tính, không lẫn vào “đám đông”. Điều này được thể hiện đậm nét qua tập thơ “Ai đó chết rồi chôn rồi hết” của Bùi Viết Anh vừa trình làng thông qua Nhà xuất bản Hội Nhà văn.

''Dấu ấn miền đất lửa''

20/06/2025 lúc 01:29

Hướng tới kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam (21/6/1925 - 21/6/2025); kỷ niệm 35 năm Tạp chí Cửa Việt xuất bản số đầu tiên (1990 - 2025) và gặp mặt cộng tác viên năm 2025...

Trao giải cuộc thi “Đại sứ Văn hóa đọc” tỉnh Quảng Trị năm 2025

19/06/2025 lúc 16:25

Sáng nay 19/6, Ban tổ chức cuộc thi “Đại sứ Văn hóa đọc” tỉnh Quảng Trị tổ chức lễ tổng kết và trao giải cuộc thi năm 2025.

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

22/06

25° - 27°

Mưa

23/06

24° - 26°

Mưa

24/06

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground