Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 11/09/2025 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Mưa lớn đầu mùa

C

ơn mưa có vẻ như là một hư cấu được lặp lại. Nó thoát thai từ những tiếng sấm nổ rung trời trên thiên đỉnh một sơn mạch hùng vĩ ở bên kia xứ sở. Rồi biến thành một màn nước dày đặc khổng lồ, chầm chậm vượt qua một cánh đồng lỗ chỗ vết ao đầm như vết chân ngựa huyền thoại của ông Gióng, tiến vào thành phố lúc này đang là đầu mùa hạ, chật chội, ồn ào giống như một nhà ga xe lửa.

Tôi tạt vào một mái hiên nhỏ khi màn mưa vừa chờm tới, dè dặt ném những hạt mưa đầu tiên, dày nặng thưa thớt xuống mặt đất. Và nhận ra, sau đó chẳng lâu la gì, như bỏ qua những thủ tục khách sáo ban đầu, mưa bắt đầu thể hiện mình một cách chân thật, trần trụi và chuẩn xác nhất; mưa như dốc chĩnh nghiêng vò đổ nước xuống phố phường.

Mưa lớn từ kích tấc hạt mưa. Ken dày xin xít bầu trời là những hạt nước dài to bằng ngón chân cái, không chút nể nang, chúng lao thẳng góc xuống mái nhà, mặt đường và nổ chan chát như đá sỏi đập. Thoáng cái, hàng hiên đã dòng dòng chảy một tấm mành mành nước lung linh trắng rợn như được đan bằng những sợi thép xoắn thừng. Cống rãnh sôi réo ùng ục, mở hết tốc độ lưu thông. Nhưng cũng chỉ chốc lát, lượng nước mưa rơi xuống đã ứ tràn mặt đường, mấp mé vỉa hè, thềm nhà.

Mưa to quá! Mưa sầm sập. Mưa thốc tháo. Mưa mù trời trắng đất. Mưa như vỡ đập nước trời. Mưa không biết đến ngưng nghỉ, dù trong giây lát. Vì một góc trời vừa thoáng thấy hưng hửng tì đã lại thấy vùn vụt bay tới một đám mây đen đặc như khói một đám cháy lớn. Sau cả một mùa khô câm lặng, âm thầm tích tụ, có cảm giác vậy, giờ là lúc tức nước vỡ bờ, trời mới tháo sức đổ mưa. Mới vung tay tháo khoán. Mới tháo cũi xổ lồng cho thỏa cơn tức tưởi. Mới mở toang tổng kho trữ lượng nước vô tận của mình và xả ra cho bằng hết như để khoe khoang, như để dọa nạt.

Mùa trời là hạt mưa đan kết. Lênh láng khắp mặt đất là nước. Cho tới lúc trời đã ngả hẳn sang chiều, tưởng thế đã là kiệt cùng tận lực, thì khiếp quá, cỗ máy thiên tạo lại tiếp tục chế tác ra một đợt mưa hạt đều tăm tắp và lóng lánh như bạc, òa òa dội thẳng xuống trần gian. Mưa reo điệu nhạc ròn rã lanh canh như tiếng thủy tinh. Mưa rền rền ầm vang những âm thanh sâu trầm, dắt lối cho tư tưởng phiêu du vào những miền chiêm nghiệm sâu xa.

Ôi, những cơn mưa lớn đầu mùa, mưa đền cây, những cơn mưa có đại lượng nước cực lớn, lớn như thuộc tính của những điều thiện, của mối thiện tâm, của thiên lương trong sạch!

Chúng tôi quen biết nhau trong một ngẫu sự vô tình. Cách đây năm năm, khi tôi và mấy anh em nhà báo được phân cho một căn nhà ở khu H.K này thì gia đình Tâm đã ở đây từ lâu rồi. Chồng Tâm là một cán bộ cao cấp trong một ngành kinh tế quan trọng của quốc gia. Nhà nàng là một tòa dinh thự bốn tầng. Nó thật sự là một lâu đài vương giả bên cạnh căn nhà mái ngói, tường tóc si lụp sụp động mưa là nước từ cống rãnh đùn lên, gây cảnh úng ngập của chúng tôi.

Dọn đến đây chưa đầy tuần lễ, sau một cơn mưa lớn đầu mùa, tôi quen Tâm. "Ê này, mấy lão nhà báo, sách vở đồ đạc ướt ráo cả rồi hả? Vác sang nhà tớ mà gửi. Nếu nó cắt nước nữa, mưa là nó cắt đấy, thì sang cái giếng máy ở sân sau nhà tớ mà lấy. Hay là ngại thì để tớ gánh cho vài gánh!" Đó là những tiếng nói đầu tiên. Và thế là cùng với cơn mưa đầu mùa, ngôn ngữ xởi lởi của người thiếu phụ nọ đã dẫn lối cho tôi bước vào cái cung điện bộn bề, đầy bí ẩn, tức nội bộ gia đình nàng.

Tâm năm ấy đã ngoài ba mươi. Nhưng nhìn nàng không ai nghĩ nàng đã có một đứa con trai mười hai tuổi. Một gương mặt mảnh mai. Một cặp mắt to đa cảm. Có lẽ hơi quá lớn so với gương mặt. Nó làm sáng bừng đôi lưỡng quyền cao hồng dậng đa tình. Một chấm ruồi trên mép trái. Cùng với một thân hình cân đối, nở nang, một khuôn ngực chín mọng. Tâm sở hữu một vẻ đẹp đàn bà thật tự nhiên và nồng hậu. Con trai nàng là một chú thiếu niên quắt queo, mặt hẹp, mồm dẩu, mắt híp. Về thể chất, nó gần với cha nó. Một người đàn ông tuổi chừng lục tuần, mặt choắt, mắt xếch, mồm đầy những chiếc răng nhọn như đinh và đã hói tới nửa đầu, trông thật dị hình dị tướng. Về mặt tinh thần, giữa nó và mẹ nó dường như không có một mối liên hệ. Cũng như vậy giữa bố nó và mẹ nó là một sự ly cách có tính đối lập. Trong khi mẹ nó là sự kết hợp tài tình giữa bản tính xốc vác, đa tạp của người đàn bà xuất thân lao động và tính tình vui vẻ, vô tư, trong sáng của thiếu nữ có học, thì bố nó là một lão già hay cáu bẩn, cố hữu một vẻ mặt gian hiểm, khinh khỉnh xa cách mọi người.

Sầm sì, lửng lơ bay lượn quanh cuộc tình của họ không ít những lời đàm tiếu ngồi lê đôi mách. Thôi thì đủ chuyện. Những câu chuyện tình hội đủ các yếu tố lắt léo, ly kỳ, chen giữa những thông lệ là những tình tiết khủng khiếp đến phi lý, khó tin và gây cảm giác ngờ ngợ. Những câu chuyện trong đó người  đàn ông được mô tả như là biểu trưng của thói dâm ác hạ tiện. Còn người đàn bà thì tha thiết đắm đuối với cuộc sống nhưng đã hai lần nhảy xuống giếng để tự tử mà không thành. Thay thế nhau trong những câu chuyện không bao giờ dứt nọ là hai sự thật: Cuộc sống thật ngột ngạt cay đắng, phải cắn răng chịu đựng, nhưng cũng lại thật tươi đẹp, lấp lánh bất ngờ, vì cuối cùng, hiện xa giữa xô bồ các sự kiện một chân lý mà chúng tôi, kẻ hàng xóm đến sau cũng đã nhận ra, con người muốn sống tốt đẹp thì phải luôn luôn tự khẳng định bản ngã của mình, khẳng định trong sự đối lập với hoàn cảnh và tự đối lập.

Tâm đã khẳng định mình trong sự đối lập với chồng nàng. Điều đó thể hiện rõ nhất ở mối quan hệ hồn nhiên, vui vẻ và khoáng đạt của nàng với mọi người. Cảm nhận được niềm hạnh phúc của sự dâng tặng, nàng thích đưa các vật dụng của mình cho người khác. "Này, muốn tự đầu độc hay sao mà cứ chổng mông chổng tỉ với cái bếp than tổ ong thế! Nhà tớ có bếp ga rồi. Đem cái bếp dầu của tớ về mà dùng!" Hoặc: "Mình còn thừa một chiếc điện thoại Nhật đấy, đem về mắc thay cái máy Tầu thổ tả đả địa của anh đi!'. Đó là những câu nói bỗ bã tôi thường được nghe từ miệng Tâm. Và khi thấy tôi tỏ ra chần chừ ái ngại thì nàng nhấp nháy mắt như đánh tín hiệu báo cho tôi biết rằng: Cứ yên tâm đi, đó là tài sản thuộc quyền nàng, chứ không có quan hệ gì với chồng nàng. Nàng luôn ở ngoài vòng cương tỏa. Nàng có một sinh quyển riêng.

Quả thật muốn thoát khỏi cảnh sống ngột ngạt, muốn mát mẻ, Tâm đã tự biến mình thành một cơn mưa. Một cơn mưa. Một vòm trời riêng. Không quan hệ. Không phụ thuộc. Vả chăng, công việc bận rộn của nàng là điều kiện để nàng tách khỏi chồng, tách khỏi bầu không khí nặng nề của gia đình. Chứ không phải chỉ là từ những khẳng định quyền lực qua những chi tiết kể trên, kể cả việc nàng xưng hô tôi - ông với chồng, một ký hiệu có ý nghĩa về sự không tuân phục của nàng. Tâm là chủ nhiệm một cửa hàng điện tử lớn của Sở Thương mại. Nàng làm việc không có ngày nghỉ. Nay lên biên giới phía Bắc đón hàng, mai nàng lại đáp máy bay vào một thành phố phương Nam tiếp thị, khơi nguồn vốn liếng. Nàng là con người thích làm việc. Nàng mê say với việc sinh lợi, làm ra tiền bạc, của cải. Và cuộc sống vốn chẳng có ý nghĩa gì đã được nàng tặng cho ý nghĩa đẹp đẽ bằng sự quẫy động của chính nàng. Cũng vậy thôi. Vì chính là nàng, chứ có ai đâu giữa các mối quan hệ và xung đột đạo đức không ai có thể mách bảo được cho ai đâu là ranh giới; Chính là tự thân nàng, dưới sự chỉ bảo của một tinh thần trách nhiệm cao với cuộc sống của chính nàng, đã dẫn lối cho nàng.

Tuy nhiên ở, tiếp xúc với Tâm ít lâu, tôi nhận ra,  nàng gần với một nhân vật kịch đơn chiều, thẳng băng, không rắc rối như tính cách một nhân vật văn xuôi tự sự. Và điều đó, thể hiện trong cả thái độ tự tin của nàng, trong cách giao tiếp và ngôn ngữ của nàng. Nàng làm chủ một kho ngôn ngữ giàu có cùng những câu chuyện phiếm luận gây cười táo tợn, vượt ra ngoài khuôn khổ thông thường, hàm chứa những ẩn ức bâng quơ đâu đó của mình.

- Sớm nay tôi đi tập thể dục ở công viên Thống Nhất, gặp một con bé mới ở tù ra.

Một sớm chủ nhật hiếm hoi rỗi rãi nọ, vừa ăn sáng xong cùng chồng, Tâm mở đầu câu chuyện, rồi tiếp:

- Con bé nó đang muốn xin vào làm kế toán ở cửa hàng tôi. Gầy đét như con mực nướng, con bé hai mươi lăm tuổi này thuộc loại đáo để và hay chuyện. Buôn dưa lê bê dưa bở một hồi với nhau, tôi hỏi nó: Nếu được ước một điều thì mày ước điều gì? Chẳng nghĩ ngợi một giây, nó đáp ngay tắp lự: Em ước người em mọc đầy lông. Quái tởm chưa! Sao mày lại có cái ước mong quái đản ấy! Tôi hỏi. Thì nó trợn mắt: Thế đấy, mới có một túm lông nhỏ ở đùi thôi mà em đã kiếm được một căn hộ từ ông cán bộ cao cấp. Còn nếu có lông đầy người thì chắc chắn em có thể xóa đói giảm nghèo cho cả gia đình mình. Có thể đưa mẹ em, các em em đang thất nghiệp, đói khổ từ làng quê ra thành phố này sống đàng hoàng là khác.

Câu chuyện kết thúc bằng tiếng cười phá lên của chính người kể. Còn ông chồng nàng thì như bị dí điện, bật đứng dậy, răng nhe nhe, mắt đỏ sặc xếch xác, sau khi đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt nàng, quát giật:

- Im đi! Đừng có giở cái giọng xỏ xiên ra ở đây với tôi!

Rồi ông quay lưng, đi thẳng lên gác. Trong  khi ấy, Tâm ngồi lặng lẽ mỉm cười chua chát. Dẫu sao con bé mới ở tù ra kia qua câu chuyện thô tục nọ cũng đã động chạm tới một điều hệ trọng trong thân phận người đàn bà, đã như một ẩn dụ tai ác, có quan hệ tới một chi tiết không muốn nhắc tới trong đời người đàn ông chồng nàng.

Sự việc trên tôi được nghe trần thuật lại từ miệng Tâm. Nhưng đó là chuyện sau này. Còn bây giờ là một sự kiện chính tôi được chứng kiến. Đó là một buổi chiều mùa hè, cơm nước vừa xong, định bụng vác cái ghế nhựa ra sân ngồi hóng gió, tôi bỗng nghe thấy tiếng một chiếc cốc thủy tinh bị đập vỡ tan tành ở ngoài hiên nhà Tâm. Ngoảnh, sang không thấy bóng Tâm đâu, chỉ thấy ông chồng nàng lùng thùng trong bộ pigiama kẻ sọc nâu, đứng ở hiên, mặt hầm hè, hàm răng nhọn như đinh nhe nhe, cặp mắt xếch đỏ ngầu dữ tợn, hướng về phía nàng trong quát giật:

- Tôi cảnh cáo cho cô biết! Đừng có mà quá trớn. Đã đứng ở  bên bờ vực rồi. Nhà tù kia kìa, nó đã sẵn sàng mời cô vào đấy để mà mọc lông khắp người đấy!

Thoát ra từ trong nhà qua các ô cửa sổ là sự im lặng gan lỳ. Những ô cửa sổ! Qua đó ta đang theo dõi câu chuyện và thật sự lúc này số phận người phụ nữ trẻ đã trở nên rõ ràng trong cái nhìn của số đông, ẩn số đành chịu số phận hẩm hiu là trở thành một đối tượng để người đời giễu nhại, chê trách thôi. Tâm từ lúc nào nhỉ đã trở thành nỗi bận rộn nóng nôi, niềm lo ngại phấp phỏng hàng ngày của riêng tôi?

Ai đó nói báo chí mang bản chất một cơn phẫn nộ. Tôi không phải là toàn bộ nền báo chí nước ta. Tôi chỉ  là một cây bút ở một tòa nhật báo, được phân công viết cho tiểu mục Người tốt việc tốt, một chuyên mục luôn bế tắc vì sự nhàm tẻ. Vì cái được gọi là đạo đức, theo quan niệm chính thống hiện thời, thường hiện ra một cách giáo điều, thiếu sinh lực, trong khi đạo đức thực sự chính là niềm ngưỡng mộ sự sống; cái thiện phải là những gì phục vụ cho việc giữ gìn và phát huy sự sống. Và cái ác là những gì ngược lại, chúng cản trở, hủy diệt sự sống!

***

Tháng tám năm ấy, tôi được tòa soạn phân công đi Đà Nẵng để theo dõi điều tra, viết bài về một người tốt bị kẻ xấu vùi dập, trong một vụ tham nhũng lớn. Câu chuyện thật khủng khiếp. Thế nào mà người tố cáo kẻ gian lại bị kẻ gian hãm hại đến mức đẩy vào nhà thương điên gần chục năm trời. Công việc cho tôi một lần nữa nhận ra rằng, con người chỉ thật sự có đạo đức khi anh ta tuân theo sự thôi thúc bên trong, chứ không phải vì một động cơ vụ lợi nào khác, tích cực giúp đỡ một sinh linh nào anh ta có thể giúp đỡ và kìm hãm được việc kẻ ác làm hại người khác.

Bừng bừng trong hưng phấn của cảm xúc trí tuệ nọ, tôi trở về thành phố, khi công việc kết thúc. Và sau xa cách, gặp lại cảnh cũ người xưa, tôi đã sung sướng đến nghẹt thở vì nhận ra, cao hơn cả tinh thần trách nhiệm vị tha còn là tình yêu. Tình yêu có dung tích rộng hơn vì nó mang trong mình đồng thời cả bổn phận lẫn sự thông cảm và ý nguyện đáp đền.

"Đi vắng lâu, nhà không có hơi người, dột hết rồi. Sang nhà em mà trú mưa đi. Gớm! Lặn đi đâu một hơi mà dài thế!" Lại vẫn là cách nói xô bồ, đệm thêm tiếng lóng phố phường quen thuộc rộn ràng bên tai tôi. Khác chăng cùng với vẻ bỗ bả thân thuộc, còn là nỗi khấp khởi, niềm vui sống bồi hồi, lồ lộ trong giọng nói bỗng trở nên trong trẻo thánh thót khác thường và hơi thở dồn luôn bị đứt quãng hiện hình trên khuôn ngực phập phồng căng nhựa sống đàn bà của Tâm.

"Lão già bỏ về quê rồi!". Quay trở lại phòng khách, cùng với thông báo nọ là Tâm với cái áo phông vàng tươi rộng rinh gấu buông tới cạp chiếc váy hoa dài mặc ở nhà của nàng.

Sau câu nói là sự im lặng. Cái im lặng của bình minh nơi đầu nguồn trong suốt. đó luôn phập phồng một ý chí sống mạnh mẽ khởi nguyên từ một nguồn lực vô hình. Chúng tôi sáp lại với nhau. Rồi gắn liền nhau sau cái ôm choàng từ đôi môi đến khuôn ngực, Tâm đã để trần từ lúc nào! Phải! Tâm đã chủ động trút khỏi tấm áo rộng không phải là để rũ ra cái vướng víu. Mà là để thoát ra khỏi cái che đậy, bao phủ, để có thể phô bày trần trụi cơ thể sống nguyên bản của mình.; hơn nữa ở trạng thái khỏe thể của mình, nàng cố ý để tôi nhìn thấy những vết răng tứa máu, những vệt lằn tím của roi da, gậy gộc tàn bạo trên da thịt nàng, cùng hai bầu vú nàng căng mọng như hai trái lê lại giống như hai cái nhọt bọc mưng tấy đỏ. Thì ra đó là nỗi thống khổ ê chề thường xuyên phải chịu đựng của nàng. Nàng luôn luôn bị lão chồng già hành hạ, đánh đập. Trong cơn phóng dục, vừa truy hoan, tên ác dâm già vừa như chó cắn xé vồng ngực nàng. Lão có máu ghen. Lão nhiễm tính điên. Lão là một bản năng dâm ác. Lão căm hờn nàng. Vì nàng trẻ đẹp, vì nàng là một cá tính riêng, bất hợp tác, không hòa hợp. Tội nghiệp nàng! Vì thoạt đầu nàng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cam chịu, có phần sợ sệt trước thói hung bạo và oai lực của đàn ông; còn sau đó sự chịu đựng nhẫn nhục của nàng lại phản ánh thái độ chống đối và khinh miệt ngấm ngầm của nàng với lão.

Ôm phần cơ thể đầy thương tích của Tâm trong vòng tay, tôi rơi vào trạng thái phân tâm rất khó diễn đạt.

- Tâm à, ngắm nhìn em, anh thấy mình non tơ, trẻ trung trở lại bao nhiêu. Anh đã sống những năm đánh Mỹ ở Trường Sơn. Em có biết không, ở đó, có những năm liền thiếu ăn, đói triền miên đến mức con gái biến thể thành con trai hết.

Đó là một câu nói bất ngờ với cả tôi. Và Tâm, nàng đã nhận ra được cảm xúc của tôi. Nàng cúi xuống nhìn khuôn ngực mang dấu tích đau đớn nhưng căng tràn khát vọng sống của mình, thoáng chút ngượng nghịu và bồn chồn. "Em đây! Em là sự sống và sự sống ấy đang muốn được sống mà anh!". Có lẽ nàng muốn nói vậy. Nhưng im lặng. Im lặng để nghe cho được những xúc động trước cái bí ẩn của sự sống đang lan tỏa, thẩm thấu trong tôi, rồi thình lình úp mặt vào ngực tôi, nàng nức nở một hồi dài:

- Em có lỗi lầm gì đâu mà phải chịu hẩm phận thế, anh? Em chỉ khao khát được bày tỏ mình và em đã cắn răng chịu đựng mãi rồi.

Ngẩng lên, lau nước mắt, nàng khe khẽ tiếp:

- Anh đừng khinh em nhé. Em đã chịu đựng đủ mọi điều nhục nhã rồi. Đừng khinh em nhé. Kể cả sau này anh biết hết về em và có chuyện gì tồi tệ nữa sẽ xảy ra với em!

Bí ẩn vậy là vẫn cùng một linh giác sợ hãi mơ hồ chưa khai mở hết. Tôi rùng mình vì  như chợt nhớ tới câu chuyện con bé hăm nhăm tuổi bị tù và lời cảnh báo của chồng nàng. Hai hôm sau, một chiếc ô tô thùng chạy tới đậu trước cửa nhà nàng. Nhy xuống  ba chiến sĩ công an. Họ nhanh nhẹn chẹn cửa, rồi bước vào trịnh trọng đọc lệnh và còng tay nàng, đưa nàng đến n giam.

***

Tâm lĩnh án năm năm tù vì bị kết tội là thủ phạm chính trong vụ thất thoát hai tỉ đồng ở cửa hàng nàng làm chủ nhiệm. Sự thực là nàng bị oan. Bản án lương tâm của nàng nếu có thì chỉ nói rằng, nàng chỉ vì lòng tham nhỏ mọn và thiếu trách nhiệm sát sao nên vô tình trở thành đồng lõa của gã phó chủ nhiệm, tên chủ mưu bày trò lập dự án vay tiền nhà nước bằng chữ ký của nàng rồi ôm tiền cao chạy xa bay. Cùng với mức án tù, Tâm phải bồi thường một tỉ đồng. Kiếm ở đâu ra số tiền lớn ấy, nếu không bán tòa dinh thự của gia đình. Thì tiếc thay, đúng lúc Tâm vào tù, chồng nàng, ông Sõng, đã lập tức vỗ nợ ái ân, phát mại nó và cùng đứa con chuyển cư vào Sài Gòn, đóng vai kẻ vô can, ngoài cuộc.

Bây giờ thì mọi chuyện đã lồ lộ giữa thanh thiên. Cuộc hôn nhân của Tâm và ông Sõng chỉ là kết quả của một cuộc cưỡng bức tàn bạo. Năm đó, Tâm mới tốt  nghiệp đại học Kinh tế quốc dân thì bố mẹ nàng mất trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Và nàng trong chốc lát một thân gái hai mươi hai tuổi bỗng rơi vào  cảnh bơ vơ không nơi nương tựa. Ông Sõng chú họ nàng lúc này làm việc ở một bộ kinh tế quan trọng của n nước. Ông mới góa vợ. Ông vời nàng lên trông nom nhà cửa hộ. Một năm sau, cái thai trong bụng nàng hình thành là hệ quả của những cuộc chiếm man rợ của ông. Không thành công trong việc bắt nàng hủy bỏ cái thai, ông chú họ dê chó còn đểu giả và táng tận lương tâm hơn, khi lừa lọc nàng, khiến nàng phải hiến thân cho một vị thượng cấp của y, để ông kiếm chác lợi lộc trên con đường quan lộ. "Mất cái gì nào, kể cả một sợi lông!" Vớt nàng từ cái chết tự nguyện ở đáy giếng lên, ông Sõng chẹp miệng, nhổ bọt nói vậy. Ông Sõng! Vật đặc trưng đầy đủ cho sự tàn ác dâm đãng, đểu giả trên thế gian! Lại chính là ông, là ma dẫn lối, quỷ đưa đường bày mưu tính kế dây máu ăn phần để gã phó chủ nhiệm cửa hàng của Tâm đi vào các ngả đường ngoắt ngoéo tăm tối để thỏa mãn dục vọng kim tiền.

Tuy nhiên, biện chứng của cuộc sống luôn cho thấy sự vật luôn có hai mặt phải trái ngược chiều, với Tâm, sau những cam chịu cay đắng lại đã xuất hiện một sự khởi đầu mới mẻ. Đã nằm ở tầng âm ty địa ngục dưới đáy giếng rồi, đã thấy cái chết chẳng là gì để đáng sợ cả thì một cặp mắt xếch như mắt thú đỏ ngầu và hàm răng nhọn như đinh cùng cái oai lực của ông Sõng nàng có xá gì! ý chí sống mạnh mẽ lại một lần nữa được khẳng định trong đối lập. Muốn tươi tốt thì phải tự trở thành một nguồn suối lớn, một cơn mưa dồi dào năng lượng sinh sôi. Vì cái tốt đẹp, một khi quà bé nhỏ thì sẽ bị cái ác vùi dập, phá hoại tức thì.

Ý chí sống mãnh liệt của Tâm, tôi lại bắt gặp ở nàng sau năm năm xa cách. Năm năm không là ngắn. Kỳ lạ là thời khắc gian khó của cảnh tù đày như chỉ lướt qua bên nàng. Chúng không động đến cả vẻ tươi tắn, trẻ trung, khỏe mạnh mà nàng sở hữu. Cặp mắt lớn vời vợi niềm yêu thêm cái nhìn thẳng thắn và bạo dạn. Đôi lưỡng quyền gan góc. Chấm nốt ruồi duyên dáng. Chúng biểu hiện một viên mãn tinh thần. Giờ đây, từng trải hơn mà không trở nên dạn dĩ. Khôn ngoan hơn mà không biến thành trơ trẽn. Nàng vẫn giống như cây xanh đang vật mình để trổ hoa, nồng nàn, rạo rực.

- Tâm à, anh có cảm giác trong đời mỗi người đều cần có những cuộc đi xa.

Nắm tay Tâm sau đằng đằng ly cách, tôi nói, như thăm dò. Và nhận ra nàng đã thấu hiểu ý tưởng của tôi, sau cái cười nhỏ nhẹ và cái gật đầu e lệ.

- Đúng là thế đấy, anh ạ! - Tâm nói - Em rất mừng. Vì đúng như cầu mong của em. Anh đã không khinh bỉ em. Anh hiểu em.

Ngắt giọng một giây, Tâm tiếp, giọng đã hâng hẩng niềm vui thoát ra từ bản tính không thể thay đổi:

- Anh vừa nói đến những cuộc đi xa. Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Đúng thế. Còn ở tù một ngày thì bớt được một sàng ngu. Giờ đây em cảm thấy mình khôn lớn hơn, bình tĩnh hơn, đủ sức chống chọi với đời hơn.

Không để tôi hỏi, Tâm kể cho tôi biết ngay là ra tù hôm trước thì hôm sau nàng đã bắt tay vào công việc. Nàng vay vốn bạn bè, may mắn là có rất nhiều bạn gái thương nàng, lập một xưởng chế biến thủy sản. Xưởng hoạt động được ba tháng bắt đầu có lãi thì bất ngờ bị thiêu hủy trong một cơn hỏa hoạn. Nàng nghi ngờ chính ông Sõng, tên hung thần đã hãm hại suốt tuổi thanh xuân của nàng, là thủ phạm. Lập lại xưởng chế biến thủy sản sau cơn hủy hoại thì nàng gặp cái cô gái có cái ước mong quái tởm là mọc lông khắp người. Cô ta đang muốn lập một công ty xuất khẩu hoa quả ở Lào Cai. Nàng cho biết, cô này ăn nói bạo tợn, phách lối vậy, nhưng chỉ là hổ mang hổ lửa ở cái miệng. Còn cô thật sự là một tâm hồn đau khổ luôn hướng tới một đời sống thiên lương. Cô ta có vốn lớn, nhưng thiếu một bản lĩnh vững vàng làm chỗ tựa cậy. Cô muốn được sự hợp tác của nàng.

- Còn anh thế nào?

Tôi biết, với câu hỏi này của Tâm, câu chuyện đã vào hồi kết thúc. Còn nói được gì nữa? Vì lúc này, như một phối cảnh cố tình, một cơn mưa lớn đã gieo lại từng chùm hạt dày nặng xuống mặt đất trước căn nhà của Tâm.

Mưa đầu mùa, mưa đền cây, mưa cho lúa chiêm phất cờ mà lên. Những cơn mưa lớn như hư cấu được lặp lại, từ chân núi xa, vượt qua những vùng ao đầm hoang vu đã tiến về tắm gội phố phường. Như núi tự làm ra tầm vóc, mưa tự làm ra cơn mát mẻ cho vòm trời, mặt đất, bầu không khí. Mưa reo vang như âm thanh ròn rã thanh thoát vang rền đẹp và trong lành.

                                                                 Năm 2005

                                                                     M.V.K

Ma Văn Kháng
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 130 tháng 07/2005

Mới nhất

31/07/2025 lúc 15:23

Tạp chí Cửa Việt - 35 năm một chặng đường

28/06/2025 lúc 16:18

Ngày 28/5/2025, Tạp chí Cửa Việt tổ chức lễ kỷ niệm 35 năm tạp chí ra số đầu tiên và gặp mặt cộng tác viên năm 2025. Tại buổi lễ, Phó Tổng biên tập phụ trách Hồ Thanh Thọ đã có bài phát biểu khai mạc...

Vùng trời hoa sim

26/06/2025 lúc 23:29

Những triền sim tím đồi xaBềnh bồng nâng gót mùa qua lặng thầm

Hương xưa; Nắng sớm

26/06/2025 lúc 23:27

Hương xưa… Ta về tìm lại hương xưa

Giấc mơ đồng bằng; Về xanh trong gió thơm

26/06/2025 lúc 23:24

Giấc mơ đồng bằng Gọi em đêm qua tôi mơ

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

12/09

25° - 27°

Mưa

13/09

24° - 26°

Mưa

14/09

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground